Triệu Hoài một đường bỏ chạy, lại gặp phải Phúc Trọng chặng đường. Hết cách, tiến không được mà lui không xong. Hắn ta chỉ đành làm liều một phen, đối chiến với đối phương. Một ăn cả, hai là chôn xác tại đây luôn. Khỏi mất công, mất sức chạy nữa chi cho mệt.
- Đây là ngươi ép ta đấy, đừng có mà hối hận!- Triệu Hoài một tay cầm kim thương, tay còn lại ôm lấy Hồ Nhã. Ánh mắt kiên định, khí thế dâng tràn.
- Hối hận, chỉ dựa vào ngươi? Đây là đang kể chuyện cười cho ta nghe đấy à?- Phúc Trọng đáp lời, giọng điệu tràn ngập sự khinh bỉ.
- Vậy thì tới đây, ta chấp ngươi một tay. Siêu Việt giả ấy mà, chẳng là cái đinh gì trong mắt ta cả!- Triệu Hoài khẳng khái mà nói, mười phần ngông cuồng.
Điều này, tất nhiên là chọc giận Phúc Trọng rồi. Hắn ta không nói nhiều nữa, liền đánh ra vô số quyền khí. Mỗi quyền còn kèm theo uy áp không hề nhỏ, cứ thế mà đánh tới. Chúng không chỉ mạnh mà còn nhiều nữa, trong nhất thời đã phủ kín cả bầu trời.