Long Cơ Chiến Hồn

Chương 390: Triệu Hoài, không khá khẩm hơn là bao



Mắt thấy là Triệu Hoài ngã ngang ra đó, cơ thể không ngừng co giật. Nhưng Hồ Nhã trong lòng, vẫn là bình an vô sự. Thầy Mạnh thấy vậy, nhẹ cười đắc ý. Phúc Trọng một bên, thì tức đến điếng người. Nhưng lại không thể làm được gì, vậy nên toàn thân giống như là bốc hỏa.

- Khốn kiếp, các ngươi nghĩ ta là trẻ lên ba à? Diễn như thế này, là cho ai xem đây!- Phúc Trọng cất tiếng, mười phần căm phẫn.

- Diễn gì chứ, ngươi không thử nghĩ mà xem. Ngươi dù sao cũng là Siêu Việt giả, học viên của ta chỉ mới là Chiến giả cấp 4 sơ cấp. Thành ra như thế này, cũng là điều dễ hiểu thôi, có gì mà bất ngờ đến vậy?- Thầy Mạnh đáp lời, bình thản như thường.

- Chậc chậc chậc, Siêu Việt giả, ỷ mạnh h·iếp yếu, ra tay với học viên. Chuyện này mà đồn ra ngoài, e là ảnh hưởng không ít tới danh tiếng của ngươi. Ngươi nói thử xem, ta nên làm gì đây!- Thầy Mạnh nói tiếp, đây là đang ép đối phương vào thế khó. Để tên đó, biết khó mà lui.

- Ngươi... Muốn cưỡng từ đoạt lý sao? Hay là muốn nói, chuyện này ta nên dễ dàng bỏ qua?- Phúc Trọng giờ đây, nét mặt nhăn nhó không thôi.

- Ngươi cũng biết đấy, chúng ta thân là giáo viên. Loại chuyện ra tay với học viên như này, nếu để người khác biết được thì không hay cho lắm đâu. Đừng để hai ta phải khó xử, chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không đi. Như vậy, không phải tốt hơn sao?- Thầy Mạnh nhẹ giọng, gắng sức mà hòa hoãn tình hình hai bên.

- Tốt? Vậy cánh tay của ta thì sao? Đã thành ra thế này rồi, ngươi không cho ta một câu trả lời thích đáng thì đừng hòng ta bỏ qua một cách dễ dàng!- Phúc Trọng phát động khí tức, biểu thị tâm tình của bản thân. Tạo thành một cơn gió mạnh, thổi thẳng vào mặt đối phương.

- Bình tĩnh lại một chút nào, chuyện đâu còn có đó. Ngươi cũng đâu có muốn, cánh tay còn lại đứt đâu nhỉ? Hay là ngươi muốn, trực diện đối đầu với Học viện Long Cơ. Ta là ta không ngại đâu đấy, ý ngươi thì sao?- Mắt thấy khuyên nhủ không thành, thầy Mạnh liền giở giọng uy h·iếp dọa nạt.

- Ngươi nói như này là sao? Tưởng ta sợ ngươi chắc? Có ngon thì...- Phúc Trọng hùng hồn mà đáp, không chút e ngại.

Không đợi cho đối phương nói hết lời, thầy Mạnh đã phát động khí tức. Một thân uy nghiêm đến lạ, mạnh mẽ kinh người. Nơi đây liền bị bao trùm bởi cái gọi là uy áp, mọi thứ gần như bị nghiền nát. So với Phúc Trọng vừa rồi, chỉ có hơn chứ không kém.

- Các ngươi, h·iếp người quá đáng!- Vết thương trên người Phúc Trọng, bất giác tái phát, máu chảy thành dòng. Sắc mặt hắn ta cũng vì đó mà trở nên khó coi hơn bao hết.

- Nếu khuyên đã không nghe, vậy thì đừng trách ta ra tay không nương tình. Bây giờ cho ngươi hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn cút khỏi đây, hai là vĩnh viễn lưu lại tại đây. Ngươi chọn đi, bằng không sẽ không có cơ hội nữa đâu!- Lời này nói ra, thầy Mạnh hoàn toàn là nghiêm túc.

- Ngươi... Hừ, được lắm! Đợi đó đi, thù này ta nhớ kĩ rồi. Ngày sau, nhất định trả lại cả gốc lẫn lãi!- Trước tình thế này, Phúc Trọng biết rằng bản thân không thể làm gì hơn. Đành ôm hận mà rời đi, nuốt cục tức này vào lòng.

Đằng xa, Gia Kiệt chứng kiến tất cả. Dáng vẻ của hắn ta, càng là nghiêm túc. Ánh mắt chăm chú mà quan sát, nhưng lại không ngờ rằng sẽ một màn này xảy ra. Triệu Hoài ấy vậy mà, lại có thể chém đứt một tay của Phúc Trọng. Điều này, khó mà nghĩ tới.

- Triệu Hoài, ngươi rốt cuộc là mạnh ra sao? Thực lực thế nào? Ta thật là muốn biết! Không chỉ thủ đoạn mà năng lực lại kinh khủng đến vậy, đúng là đối thủ đáng gờm mà!- Gia Kiệt nhẹ cười, mười phần khoái ý. Thâm tâm, bất giác mà trào dâng cái cảm giác phấn khích tột độ. Nhưng tạm thời, vẫn là phải kiềm chế nó lại.

Sau khi Phúc Trọng rời đi, thầy Mạnh tâm tình cũng thả lỏng hơn. Uy áp tiêu tan, bất chợt lại thở dài một hơi. Đêm nay, quả thật là một đêm mang tính bất ngờ. Sự tình cho đến hiện tại, đã nằm ngoài dự liệu. Nhưng trước hết, vẫn là chăm lo cho học viên của mình trước đã.

- Người ta đã đi rồi, em còn định nằm đó đến bao giờ nữa. Dậy đi, về thôi!- Thầy Mạnh đá nhẹ vào người đối phương nhưng đổi lại là không một chút phản ứng.

- Way, đừng có đùa nữa, dậy đi! Còn nằm đó, thầy bỏ mặc em thật đấy!- Thầy Mạnh nói tiếp, giọng điệu lộ rõ sự hoang mang.

Đá đến nổi, đối phương lăn ra xa mấy mét. Miệng nôn máu tươi nhưng tuyệt nhiên, không có chút nào gọi là động đậy. Điều này, dọa cho thầy Mạnh được phen ngỡ ngàng. Mới đầu còn tưởng là Triệu Hoài đùa nhây, giờ đây mới nhận ra là sự tình không ổn.

- Là thật à? Lần này chơi lớn thế? C·hết mất!- Đến lúc này, thầy Mạnh mới tin mọi chuyện trước mắt là thật. Thế là vội vội vàng vàng, đưa Triệu Hoài trở về nơi cấm trại của Học viện Long Cơ.

Sau khi hay tin này, Diệp Ninh cùng với Cảnh Hoà đã tức tốc đến lều của cô Thủy. Sau hơn một giờ điều trị, sắc mặt của Triệu Hoài mới dần khởi sắc. Bằng không chỉ cần chậm một giây nữa thôi, không ai biết được chuyện bất trắc gì sẽ xảy ra.

- Đứa trẻ này, sao lại b·ị t·hương nhiều đến vậy? Rõ khổ!- Cô Thủy cất tiếng, đôi phần thương xót.

- Cô, Triệu Hoài, anh ấy sao rồi?- Hơn ai hết, Diệp Ninh là người lo lắng nhất lúc này.

- Xương cánh tay phải gần như gãy nát, thương tổn trên người cũng tính là không ít. Có điều là còn mai, không ảnh hưởng gì nhiều đến căn cơ. Nhưng phải lưu ý, trong vòng ba tháng tiếp theo không được hoạt động quá mức. Nếu như để v·ết t·hương trở nặng, không ai cứu được em ấy đâu!- Cô Thủy đáp lời, nhẹ giọng nhưng không kém phần nặng nề.

- Cái tên khốn đó, đường đường là Siêu Việt giả lại dám ra tay với học viên. Chuyện này, đúng là không thể chấp nhận mà. Cho dù, thằng nhóc này có chút đáng ghét đi chăng nữa, cũng đâu thể làm như vậy! Còn ngươi nữa, làm thầy cái kiểu gì vậy? Lại để cho học viên của mình ra nông nổi này, thật là hết nói nổi!- Bất chợt, cô Thủy liếc mắt nhìn về thầy Mạnh, nói lời trách mắng.

- À, ừm,... Cô nói như vậy đâu có được, là thằng nhóc này tự mình làm ra thì trách ai được chứ. Chỉ là có điều, không hiểu vì sao, đến khi ngất đi rồi. Nó vẫn là ôm chặt lấy con hồ ly nhỏ kia trong lòng, bảo vệ hết mực. Chuyện này xem ra, không hề đơn giản rồi đây!- Thầy Mạnh đưa tay chỉ về hồ ly nhỏ đang nằm trên giường kế bên Triệu Hoài, thái độ không khỏi hiếu kì.

- Con hồ ly đó ta đã xem qua rồi, ngoài khí tức có chút yếu ra thì không có gì là bất thường cả. Ngươi đừng có mà chuyển chủ đề, cái đồ vô trách nhiệm này!- Cô Thủy nói tiếp, ánh mắt sắc bén không kém gì lưỡi dao cả.

- Ta...

- Triệu Hoài, anh ấy tại sao đến giờ vẫn chưa tỉnh lại? Cô ơi, chuyện này là sao thế?- Diệp Ninh chen ngang vào cuộc trò chuyện của hai người bọn họ. Không biết từ bao giờ, cô ta đã kề cận bên hắn, lòng như đau thắt lại. Giờ đây, điều mà cô ta quan tâm nhất vẫn là cái tên đang nằm ngất này.

- Đợi một chút nữa đi, cơ thể thằng nhóc đó cần thời gian để hồi phục. Trong nhất thời, không tỉnh lại được đâu. Nhìn em kìa, không cần nhất thiết phải lo lắng đến vậy. Trở về nghỉ ngơi đi, nơi đây có cô là được rồi!- Cô Thủy nhẹ lời mà vỗ về lấy đối phương, xoa dịu đi phần nào cảm xúc hỗn loạn bên trong của Diệp Ninh.