Triệu Hoài giờ đây, ngoi ngóp hơi tàn. Trải qua trận chiến vừa rồi, hắn không c·hết đã là cực độ của mai mắn. Nhưng đổi lại, là cơ thể chi chít v·ết t·hương, không tịnh dưỡng mười ngày nửa tháng thì khó lòng mà hồi phục. Điều này, khiến cho Diệp Ninh trong lòng càng là thương xót tột độ.
- Không sao, em sẽ ở lại, đợi đến khi nào anh ấy tỉnh dậy thì thôi!- Diệp Ninh ánh mắt chăm chú nhìn về đối phương, từng cử chỉ đều là lộ rõ nét yêu thương.
- Em cũng sẽ ở đây, cho đến khi nào người tỉnh lại thì thôi!- Cảnh Hoà đứng bên cạnh lên tiếng, dáng vẻ kiên định không thôi.
- Nếu hai đứa đã nói như vậy, thế thì nhớ bảo trọng. Có chuyện gì, nhớ lập tức báo cho cô đấy!- Sau khi dặn dò một số điều cần thiết, cô Thủy cũng theo đó mà rời đi, nhà bao việc.
- Hazz, chúng ta cũng đi thôi. Em đó, ở đây làm gì cho cản đường!- Thầy Mạnh túm lấy cổ áo Cảnh Hoà, bất ngờ mà lôi hắn ta đi.
- Thả em ra, em còn phải chăm sóc cho người nữa...- Cảnh Hoà ra sức vùng vẫy, có phản kháng nhưng không đáng kể.
- Cái chuyện đó thì có người khác lo rồi, em định làm kì đà cản mũi sao? Biết thân biết phận một chút đi, tránh ảnh hưởng đến vận đào hoa của người ta!- Nói rồi, thầy Mạnh cưỡng chế mà lôi đối phương đi cho bằng được.
- Triệu Hoài, anh nhất định đừng có mà xảy ra chuyện gì đấy!- Diệp Ninh nắm lấy bàn tay hắn, trong lòng không khỏi cầu mong.
Không gian yên tĩnh, màn đêm dần trôi. Đêm tối đã qua, ánh bình minh một lần nữa soi sáng lấy tất cả. Làn gió nhẹ đưa trên từng hàng cây, kết hợp với đó là tiếng chim hót trong trẻo làm sao. Khung cảnh nơi đây đẹp tựa nên thơ, như sắc xuân tươi thắm.
Triệu Hoài dần dần mở mắt ra, mơ hồ cảm thấy cánh tay trái như thể có vật gì đó đè lên. Đưa mắt nhìn tới, hoá ra là Diệp Ninh. Cô ta lúc này, vẫn còn say xưa trong giấc mộng. Nhưng vẻ mặt, lại lộ rõ vẻ sự mệt mỏi cũng như lo âu. Còn đâu dáng vẻ hồn nhiên, tươi sáng ngày thường.
- Ngủ như c·hết trôi thế này, không sợ... A, đau quá! Chuyện gì thế này?- Triệu Hoài muốn đưa bàn tay còn lại sờ lấy khuôn mặt ấy, nhưng bất giác lại truyền đến một cơn đau nhức dữ dội. Khiến cho sắc mặt hắn, nhất thời trở nên nhăn nhó khó coi. Không biết từ bao giờ, cánh tay phải bản thân đã hoàn toàn bó bột.
- Chuyện gì mà ồn thế? Triệu Hoài, anh dậy rồi sao?- Tiếng ồn đó, đã đánh thức Diệp Ninh. Cô ta đưa tay dụi mắt, mơ mơ màng màng. Mắt thấy đối phương đã tỉnh, cô ta vui mừng khôn xiết. Trong đôi mắt này, đã bớt đi phần nào những lo âu ngày qua.
- Anh cảm thấy thế nào? Có mệt ở đâu không? Toàn thân ra sao? Có cần, em...- Diệp Ninh nói tiếp, hấp tấp nhưng không kém phần lo lắng.
- Wa, từ từ lại chút nào, hỏi gì mà nhiều vậy, ai mà trả lời cho nổi. Ta tạm thời không sao đâu, cô cần gì phải hốt hoảng như thế. Bình tĩnh lại một chút đi, chuyện đâu còn có đó cơ mà!- Triệu Hoài bình thản mà đáp, an ủi lấy tâm tình đối phương. Bằng không, cô ta lo lắng đến c·hết mất.
Cùng với đó, là hắn ta từ tốn mà bước xuống giường. Không biểu hiện một chút, thật xem hắn là kẻ sắp c·hết mà. Nhưng đó điều, chưa bước được xuống giường nữa. Thì Triệu Hoài đã té ngã ra đất rồi, nhục không gì tả.
- Triệu Hoài, anh có sao không?- Ngay lập tức, Diệp Ninh đã dìu lấy hắn, mười phần bối rối.
- Không sao, không sao! Chưa c·hết được, chưa c·hết được! (Má nó, nhục!) Cô có thể nào, cho ta ba giây được không?- Triệu Hoài giờ đây, đau một nhưng nhục đến mười lận.
- Ba giây? Để làm gì?- Nghe được lời đó, Diệp Ninh không khỏi ngơ ngác.
- Tất nhiên là để làm mặt ngầu rồi, hỏi dư thừa thế!- Không biết từ lúc nào, Triệu Hoài đã ngồi chễm trệ trên một chiếc ghế gần đó rồi. Tư thế ngạo mạn, nhẹ cười nhưng đầy uy nghiêm.
- Sao? Vẫn còn tốt chán, không c·hết đâu mà cô lo. Lo làm gì cho mất công, chỉ tổ thiệt thân!- Triệu Hoài buông lời bỡn cợt, càng là củng cố tâm tình của nàng ta.
- Nhưng... Đêm qua... Anh...- Diệp Ninh ấp úng mà lên tiếng, ánh mắt không rời. Thấy đối phương còn có sức đến như vậy, cô ta đã yên tâm hơn nhiều.
- Không có nhưng nhị gì cả, sau này bớt lo cho ta lại đi, chú ý bản thân nhiều vào. Mà khoan đã, mèo nhỏ của ta đâu rồi? Sao ta lại không thấy nó? (Đừng có nói là, ta đánh bán sống bán c·hết một trận. Cô ta lại tiếp tục rơi vào tay kẻ khác, chắc c·hết quá!)- Triệu Hoài lúc này, mới nhớ ra là không thấy Hồ Nhã đâu, liền dò hỏi tung tích của cô ta.
- Mèo nhỏ sao? Nó ở đây này! Nhưng mà... Thầy Mạnh lại nói nó là hồ ly, chuyện này...- Diệp Ninh từ cái nôi bên cạnh, ẩn trong góc, ôm nhẹ hồ ly trắng nhỏ đó vào lòng.
- Là mèo hay hồ ly, quan trọng sao? Cô thích gì thì gọi đó, cũng đâu có ai cấm cản gì. Hay là, cô sợ người khác đàm tiếu. Sống ở đời, quan tâm người khác làm gì, cứ làm những gì mình thích là được!- Nói rồi, Triệu Hoài liền thuận tay mà bế lấy hồ ly nhỏ trong lòng Diệp Ninh.
- Ta nằm nghỉ đã chán rồi, đi thôi! Chúng ta cùng nhau đi hóng gió, khuây khoả chút nào!- Triệu Hoài xoay người rời đi, Diệp Ninh thấy vậy cũng tiếp bước theo sau.
Mặc cho bản thân chỉ dùng được một tay, Triệu Hoài vẫn là truyền khí như thường cho Hồ Nhã. Phải biết, hắn của lúc này, cơ thể vốn dĩ không ít cái gọi là v·ết t·hương. Nhưng như thế, hắn ta vẫn phải làm lấy công việc này. Dù sao cô ta mà có chuyện gì, hắn cũng đừng hòng mà được yên ổn.
- Triệu Hoài, anh chỉ có một tay, hay là chuyện này để em?- Diệp Ninh muốn đoạt lại hồ ly nhỏ về tay nhưng lại bất thành.
- Không sao, chỉ là chút chuyện nhỏ, nào đâu làm khó được ta. Vả lại, ta còn phải truyền khí nữa. Hazz, đúng là khổ tấm thân này mà!- Triệu Hoài bất giác lại thở dài một hơi, tâm tình không khỏi nặng trĩu.
- Bụt, người tỉnh lại rồi sao? Ta còn định đi thăm người đây này!- Bất chợt, một âm thanh quen tai lại truyền đến. Mắt thấy hắn ta, Cảnh Hoà liền vội vã mà chạy tới.
- Là ngươi à? Hấp ta hấp tấp, còn ra cái thể thống gì nữa. Ta còn chưa có c·hết đâu, gấp như thế làm cái gì?- Triệu Hoài liếc nhìn đối phương một cái, ánh mắt ấy tràn đầy sự phán xét.
- Đây không phải là do ta vui mừng quá sao? Người không biết đâu, ta lo cho người như nào? Đêm mất ăn, ngày mất ngủ. Gầy đi mấy kí rồi đây này!- Cảnh Hoà đáp lời, đôi phần ủy khuất.
- Wa, rốt cuộc là ta ngất bao lâu vậy? Ngươi lại thành ra như thế, đúng là tội nghiệp mà. Nào, lại đây ta xem, rốt cuộc là sụt đi mấy kí!- Triệu Hoài nhẹ giọng nhưng ẩn trong đó là mối nguy hiểm khôn lường.
Chỉ đợi cho đối phương vừa tầm, hắn ta liền xoay người mà tung ra một cú đá như trời giáng. Cảnh Hoà văng ra xa mấy mét, lăn lộn từ đầu này sang đầu kia. Nhìn thôi, đã thấy đau rồi. Ít nhất cũng phải để cái tên đó phần nào cảm nhận được cái cảm giác mà bản thân đã từng qua.
- Phù, cuối cùng tâm trạng cũng tốt hơn rồi. Nuôi ngươi, xem ra cũng không vô ích lắm. Lâu lâu, đem ra trút giận cũng được!- Triệu Hoài nở ra nụ cười hài lòng nhưng không kém phần gian ác.