Triệu Hoài sau khi đem Cảnh Hoà ra trút giận, tâm tình thì thoải mái đấy nhưng cơ thể thì không. Chỉ mới vận động mạnh một chút thôi, toàn thân đã đau nhức dữ dội. Như thể, tay chân sắp rụng rời đến nơi vậy. Dư âm của trận chiến đêm qua, quả thật là không thể xem thường.
- Aaa, đau c·hết mất! Người ra tay, có cần phải thô bạo như vậy không? Muốn lấy mạng nhau sao? Uổng công, ta lo cho người mà!- Cảnh Hoà lom khom đứng dậy, thê thảm đi không ít.
- Khụ khụ, ta mới là người có sao đây này. Không ngờ, trận chiến đó vậy mà để lại di chứng. Xem ra, thời gian tiếp theo ngươi phải tự mình lo lấy rồi!- Triệu Hoài cất tiếng, giọng điệu yếu đi thấy rõ.
- Triệu Hoài, anh không sao chứ? Hay là chúng ta trở về dưỡng thương đi! Đều tại cái tên khốn đó, lại dám nặng tay đến như này. Có cần em điều động người, giúp anh trả thù hay không?- Diệp Ninh vội dìu lấy hắn ta, vẫn là cái dáng vẻ ân cần chu đáo đó.
- Không cần đâu, chỉ tổ rước thêm phiền phức, như thế không đáng. Đợi đó đi, không sớm thì muộn, ta sẽ tự tay đòi lại tất cả!- Triệu Hoài nghiêm giọng mà nói nhưng không kém phần tự tin.
- Tự mình lo lấy là sao? Người không giúp ta nữa à? Một mình ta, làm sao mà đối phó nổi. Vả lại, chuyện mà chúng ta đã bàn trước đó. Lẽ nào...- Sắc mặt Cảnh Hoà lập tức thay đổi, trở nên khó coi hơn bao giờ hết.
- Tạm thời gác lại một bên đi, ta cần thời gian để tịnh dưỡng. Không thì, mất nhiều hơn được. Loại chuyện lỗ vốn như thế, ta không làm đâu. Ngươi đó, đôi khi có một số chuyện phải tự mình quyết định. Như thế, mới có thể trưởng thành được!- Triệu Hoài bình thản mà đáp nhưng trong lòng sớm đã suy tính đủ đường.
- Nhưng mà hiện tại, ta không có năng lực này. Người đem con bỏ chợ, làm vậy mà coi được sao?- Cảnh Hoà không nói nhiều lời, trực tiếp ôm đùi đối phương, lăn ra đó mà ăn vạ.
- Ngươi làm cái quái gì vậy? Đứng dậy đi, người ta đánh giá bây giờ! Đừng có kéo nữa, quần ta nó tuột! Mẹ kiếp, ngươi có nghe ta nói hay không thế? Còn tiếp tục như này, ta trở mặt thật đấy!- Một màn trước mắt, Triệu Hoài bất lực không kém.
- Way, ngươi buông ra coi! Triệu Hoài anh ấy đang b·ị t·hương đó, lôi lôi kéo kéo như thế nguy hiểm biết bao. Lỡ như xảy ra chuyện gì, ngươi gánh vác nổi không?- Diệp Ninh một bên, lòng sớm đã nóng như lửa đốt, liền cất tiếng mà quở trách.
Tới đây, Cảnh Hoà mới chịu buông tay ra. Cũng mai là quần của đối phương không tuột xuống mà là rách đi một mảng lớn. Triệu Hoài bậm chặt môi, tựa hồ như có điều muốn nói. Nếu như không phải e ngại thân phận của cái tên này, thật là muốn dạy dỗ cho hắn ta một trận ra trò mà.
- Cái này... Ta không phải là có ý đâu. Người, đừng có mà giận ta đấy nhé!- Cảnh Hoà đưa tay gãi đầu, gượng cười mà nói.
- Ngươi tốt nhất là đừng nói gì cả, bằng không đừng trách ta không nể tình anh em bấy lâu nay!- Triệu Hoài tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn dặn lòng là phải kiềm chế, bởi vì còn có chuyện lớn phía sau cần đối phương thực hiện. Giờ không phải là lúc, vì nhỏ mà bỏ lớn.
Đằng xa, có một bóng đen đang âm thầm quan sát lấy tất cả. Mọi cử chỉ của bọn họ, đều thu vào trong tầm mắt. Bất chợt, thứ đối phương nhận được lại là ánh mắt c·hết người của Triệu Hoài. Dọa cho tên này, phải vội vàng mà tránh sang một bên.
- Chuyện gì thế? Hắn ta tại sao lại nhìn về phía này? Lẽ nào là phát hiện ra ta sao? Hay là vô tình nhìn tới? Tạm thời rút lui trước vậy!- Dứt lời, đối phương cũng theo đó mà biến mất.
- Đi rồi sao? Vẫn chưa chịu từ bỏ à? Đừng để ta, nắm được thóp của ngươi đấy!- Triệu Hoài bên này, nhẹ cười nhưng đầy ẩn ý.
Sau khi lượn quanh một vòng, Triệu Hoài cũng theo đó mà đạt được ý muốn của bản thân. Thế là hắn ta trở về lều, tiếp tục mà tịnh dưỡng. Với thương thế trên người, khoảng thời gian tiếp theo đây, e là hắn không thể gây nên sống to gió lớn gì nhưng nó không đồng nghĩa với việc, là hắn có thể yên ổn nghỉ ngơi.
Bước vào trong lều, mắt thấy là Nhược Tuyết cùng với Bích Hạ đang ở tại nơi này. Trong giây lát, hắn ngẩng người ra. Đến khi xác nhận nhiều lần, mới tin đây là sự thật. Hai người bọn họ đại giá quan lâm, đúng là chuyện lạ hiếm thấy.
- Hai người các cô đến đây làm gì thế? Ta còn tưởng là bản thân đi nhầm lều nữa chứ? (Cũng mai là đã bảo Diệp Ninh về nghỉ ngơi trước không thì phen này mệt mình rồi đây!)- Triệu Hoài mở lời, nét mặt không khỏi hoài nghi.
- Đến xem ngươi c·hết chưa ấy mà!- Bích Hạ cất tiếng, vẫn là thái độ khó ở như xưa.
- C·hết thì không đâu nhưng thương tích trên người thì có đó, như vậy đã đủ để cô hài lòng chưa?- Triệu Hoài ngồi xuống, cùng với đó là bày ra dáng vẻ yếu đuối. Đây là đang muốn, m·ưu đ·ồ chuyện xấu.
- Thương thế của ngươi thế nào rồi, đã đỡ hơn nhiều chưa?- Bất chợt, Nhược Tuyết lại lên tiếng.
- Hiện tại ấy mà, vẫn còn thoi thóp hơi tàn được, chưa c·hết đâu mà lo. Vả lại, ta mà c·hết đi. Không phải sẽ có người, đau lòng đến c·hết sao?- Triệu Hoài đáp lời, đôi phần nham nhở.
- Loại người như ngươi, c·hết đi, người ta ăn mừng còn không kịp nữa là. Ai lại đau lòng vì ngươi cơ chứ, có ngốc quá không vậy?- Ngay lập tức, Bích Hạ đã dội cho hắn ta một gáo nước lạnh.
- Vậy sao? Thế cơ à? Vậy hai người các cô, đến đây làm gì thế?- Triệu Hoài liếc nhìn bọn họ, buông lời bỡn cợt.
- Hừ, nếu không phải là Nhược Tuyết nhà ta, hay tin nhà ngươi...
- Được rồi, Bích Hạ! Nơi đây đã không còn việc của chúng ta rồi, đi thôi!- Đối phương còn chưa kịp dứt lời, Nhược Tuyết đã trực tiếp cắt ngang. Không để Bích Hạ kịp thời phản ứng, cô ta đã dứt khoát lôi đi, rời khỏi nơi này.
- Way, người muốn đến là cậu, người muốn đi cũng là cậu. Đây, cũng quá là khó chiều đi!- Tiếng Bích Hạ vang vọng, oán trách nhưng không kém phần bất lực.
- Hazz, bọn họ cũng đã đi rồi, ngươi có phải cũng nên hiện thân rồi không?- Triệu Hoài trầm giọng, nghiêm nghị không thôi.
- Ngươi từ lúc nào, đã phát hiện ra ta?- Cơn gió thổi qua, theo đó là một bóng hình xuất hiện trước mặt Triệu Hoài. Thân mang đồ đen, hóa ra là kẻ thù tìm đến.
- Hứ, nhìn dáng vẻ của ngươi kìa, c·hất đ·ộc có lẽ đã ăn mòn hơn nửa rồi. Không đến tìm ta, thì còn tìm ai bây giờ?- Triệu Hoài nở ra nụ cười nhếch mép, mười phần gian tà.
- Nếu ngươi đã nói như thế, còn không mau đưa thuốc giải ra đây. Không thì, đừng trách ta ra tay không nương tình!- Người đồ đen nói tiếp, giọng điệu còn là có chút thiếu kiên nhẫn.
- Gấp gì chứ, ngươi đừng quên đây là đâu đấy. Đây không phải là địa bàn của nhà ngươi, đừng có mà manh động. Nếu không, kẻ chịu thiệt là ta hay ngươi, cũng khó mà nói rõ!- Triệu Hoài thì ngược lại, bình thản đối đáp.
- Đối với một kẻ sắp như ta mà nói, ngươi nghĩ thử xem, ta quan tâm nhiều đến thế à? Cùng lắm, là cá c·hết rách lưới với ngươi. Xem như, thay người đó trả thù vậy!- Người đồ đen ngữ khí u ám, ánh mắt mơ hồ lộ ra một tia sắc ý. Nhưng đổi lại, là thái độ thờ ơ của đối phương.