Sau khi tìm kiếm xung quanh một lượt, Diệp Ninh lại không thấy bóng dáng đối phương đâu. Như thể, hắn tan biến mất vào hư vô vậy. Nhưng như thế, cô ta vẫn là không nản lòng. Kiên trì, ắt sẽ thành công nhưng nó không phải là trường hợp này.
- Triệu Hoài, anh đâu rồi? Đừng chơi trò trốn tìm nữa, mau về nghỉ ngơi thôi!- Diệp Ninh kêu lên từng tiếng lớn, thanh âm vang vọng khắp nơi.
- Tiểu thư, hay là thôi đi. Biết đâu, hắn ta đã trở về thì sao? Người tìm như thế này, có uổng công không chứ?- Trung vẫn là như cũ, cực lực khuyên can.
- Không được, như vậy còn gì là ý nghĩa nữa. Vả lại, lỡ như anh ấy gặp chuyện gì bất trắc thì sao?- Đối với những lời đó, Diệp Ninh nào đâu có để tâm tới.
- Người... Hazz, có cần phải như này không?- Trung nhíu mày, miệng lầm bầm nói.