Long Cơ Chiến Hồn

Chương 489: Nội thành, chiến trường kết thúc



Chương 489: Nội thành, chiến trường kết thúc

Thị đối chiến với hải yêu cấp 5, hoàn toàn không phải là đối thủ của nó. Bị nó chèn ép đến mức chỉ có thể tránh và né. Bằng không, cô ta cũng khó mà cầm cự được lâu đến như vậy. Nhưng như thế, Triệu Hoài vẫn chưa có ý định ra tay mà giúp đỡ.

- Tên khốn đó đâu rồi? Đáng hận, vậy mà lại chạy rồi. Đừng để ta gặp lại ngươi, ta nhất định... Nhất định...- Đưa mắt nhìn tới vị trí của Triệu Hoài, lại không thấy hắn ta đâu. Thị đã tức, nay lại càng tức thêm.

- Cô tìm ta đấy à?- Bất thình lình, Triệu Hoài xuất hiện phía sau cô ta. Dọa cho đối phương, được phen sợ mất mật. Hắn còn tiện tay, đánh tới một thương mà đẩy lùi yêu ma ra xa cả mét.

- Oa, ngươi cái gì thế? Muốn doạ c·hết ta sao?- Thị giật nảy mình, vội mà đẩy hắn ta qua một bên.

- Không chơi với cô nữa, cô lui trước đi. Nó, để ta đối phó cho!- Triệu Hoài tay cầm kim thương, tự tin mà đối chiến.

- Ngươi là cái thá gì, ta tại sao lại phải nghe lời ngươi?- Mặc dù tình hình không được khả quan cho lắm, Thị vẫn mạnh miệng cho bằng được.

- Ồ, cô nói cũng phải! Vậy cô từ từ chơi với nó đi, ta có việc bận nên đi trước đây!- Triệu Hoài xoay người về sau, vẫy tay mà chào tạm biệt.

- Way, khoan đã...- Thị thấy thế, liền vội nói. Nhưng lời đến miệng, lại ngập ngừng rồi lại thôi.

- Lại là chuyện gì nữa đây, ta đang bận lắm đấy. Có gì thì nói nhanh, anh đây còn đi nữa!- Triệu Hoài quay đầu lại, thái độ cực kì lòi lõm.

- Ngươi... Ngươi...- Thị vốn dĩ còn muốn nếu kéo hắn ta ở lại nhưng lại ngại không dám nói ra. Dù sao ban nãy cũng vừa hung dữ với hắn. Giờ mà xuống nước thì còn gì mặt mũi bản thân.



Còn chưa kịp để Thị nói hết câu, hải yêu nhân lúc cô ta không chú ý mà ra tay đánh lén. Một quyền, liền đem cô ta đánh văng đến chân Triệu Hoài. Hắn thì lại thờ ơ đứng nhìn, thậm chí còn nhẹ cười nham hiểm.

- Wa, cô kêu ta ở lại, là để làm một màn này đó à? Không cần phải khách sáo thế đâu. Như này ta ngại lắm đấy, có biết không hả?- Triệu Hoài cười trên nổi đau của đối phương, cố lắm mới không thành tiếng.

- Tên khốn kiếp nhà ngươi, không đỡ ta dậy mà còn cười nữa. Đúng là đồ cặn bã cầm thú mà!- Thị trút ra cơn giận trong lòng bằng cách, nghiến răng nghiến lợi mà mắng nhiếc hắn ta.

- Cô đánh bại được nó, ta chưa chắc gì đã khen cô. Nhưng cô bại dưới ta nó, ta chắc chắn sẽ cười vào mặt cô. Đó, chính là quy tắc ở đời. Tập thích nghi đi! Còn nữa, không mạnh thì bớt sĩ lại. Dễ c·hết lắm đấy!- Triệu Hoài liếc nhìn cô ta một cái, rồi buông lời mỉa mai.

- Hai tên các ngươi nói xong chưa? Nói xong rồi thì chịu c·hết đi!- Hải yêu nhìn không nổi nữa, trực tiếp t·ấn c·ông lấy bọn họ.

- Gấp đi c·hết đến thế cơ à? Vậy thì ta đành chiều ý ngươi vậy!- Trước tình thế này, Triệu Hoài chỉ đành đưa thương mà đánh chặn.

Hai bên giao chiến, Triệu Hoài chỉ qua ba chiêu. Đã tặng cho đối phương một v·ết t·hương ngay giữa ngực. Tiếp theo đó, là một vết chém dài ở tay. Trên người nó, be bét là máu. Ban nãy oai phong bao nhiêu thì bây giờ thê thảm bấy nhiêu.

Hải yêu trải qua trận chiến trước đó với Thị, thể lực tiêu hao không ít. Nay lại đối chiến với Triệu Hoài, nó hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn. Bị hắn đánh đến mức, te tua tơi tả. Gần như là, không có cơ hội để phản kháng.

- Đến đây thôi, kết thúc được rồi. Ta không có thời gian đâu mà chơi với các ngươi!- Triệu Hoài trầm giọng, ánh mắt lộ ra một tia sắc bén.



Lời vừa dứt, hắn đã đâm tới một thương. Hải yêu gia khí phòng thân, muốn chặn lại một đòn này. Nhưng nào đâu hắn lại đột ngột chuyển hướng. Không t·ấn c·ông vào tim nữa mà đâm thẳng vào đầu nó. Một thương xuyên qua, nó c·hết trong tức khắc.

- Xí, cũng chỉ có như vậy! Còn cô nữa, lo mà trở về cứ địa đi. Lang thang ở ngoài, không gặp được người tốt như ta thì sớm đ·ã c·hết mất xác ở đâu rồi!- Triệu Hoài quay đầu lại, hướng Thị mà nói.

- Ngươi mà là người tốt, nói không biết ngượng sao?- Đổi lại, Thị nhìn hắn càng là bội phần phẫn nộ.

- Tùy cô vậy, tự mà lo lấy thân mình đi!- Triệu Hoài bước đi, đầu không ngoảnh lại.

Một bên khác, Thuồng Luồng chịu một đấm của Mạc Can, thương tích đầy người. Khí tức yếu đi thấy rõ, thoi thóp hơi tàn. Lại đối diện với sự bao vây của mấy người bọn họ. Nó e là lần này, khó mà toàn thây trở ra.

- Yêu ma nhà ngươi, cũng nên trả giá cho những gì mình làm rồi. Vĩnh viễn chôn thân tại đây đi!- Vừa nói, Mạc Can vừa tụ khí vào tay. Chẳng mấy chốc, một nguồn năng lượng khổng lồ đã được hình thành.

- Hừ hự, ngươi cũng chỉ là mai mắn mới đả thương được ta. Đừng ở đó hóng hách với ta!- Cho dù có như vậy, Thuồng Luồng vẫn không chịu khuất phục.

- Là mai mắn sao? Vậy thì ta cho ngươi biết, ngươi mai mắn đó rốt cuộc mạnh đến cỡ nào!- Mạc Can nói rồi, liền phóng thích nguồn năng lượng mạnh mẽ trong tay về phía đối phương.

Trước khi đòn đó kịp chạm vào người, Thuồng Luồng đã phun ra một ngụm khói đen. Tình hình này mà nói, đối với nó bất lợi vô cùng. Còn không nhanh chạy, chôn thây tại đây không phải là không thể. Đến khi khói đen xua tan, chỉ còn lại phần đuôi của nó là nằm lại trên mặt đất.

- Cắt đuôi bỏ trốn? Người đâu, mau đuổi theo cho ta. Nhất định, phải g·iết!- Ngay lập tức, Mạc Can hạ lệnh mà t·ruy s·át đối phương. Trần Hào dẫn theo hai Siêu Việt giả kia, cấp tốc mà đuổi theo đối phương.

Nội thành, với sự có mặt của Đức Hải. Yêu ma chẳng mấy chốc, đã bị dọn dẹp sạch sẽ. Không c·hết thì chạy, một móng cũng không còn. Đây, chính là sự khác biệt về thực lực giữa người với người mà người ta thường hay nói tới.



- Đức Hải Sử Thi, có phải là người nhận được lời cầu viện nên mới tới đây không?- Cô Nguyệt tiến tới, cất tiếng mở lời.

- Nhận được lời cầu viện gì cơ? À, ừ, đúng vậy!- Nghe được lời đó, Đức Hải gượng cười mà đáp.

- Sử Thi giả? Là người của học viện sao?- Thành Đông một bên, loáng thoáng mà nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ. Cộng với một màn phô diễn thực lực trước đó, hắn phần nào đoán được thân phận của đối phương.

- Ba vị đảo chủ, kính chào Sử Thi giả đây! Cũng mai là nhờ có người ra tay giúp đỡ, mới giải quyết được đám yêu ma này. Thật là cảm kích vô cùng!- Thành Đông bước tới, hướng lão ta mà nói lời chào hỏi.

- Hahaha, đều là chuyện nên làm cả, cần gì phải khách sáo vậy chứ!- Đức Hải cười đến tận mang tai, được khen thì đắc ý.

Giữa lúc này, Mạc Can cũng đến nội thành. Chiến trường, sớm đã kết thúc từ lâu. Mắt thấy, là khung cảnh hoang tàn trước mắt. Lão ta lại điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Liếc mắt nhìn tới, là đám người đó đang quay quanh một người xa lạ. Nhưng người xa lạ đó, trông thì bình thường nhưng không hề tầm thường một chút nào cả. Liền đáp xuống, thăm dò thử xem sao.

- Quốc vương bệ hạ!- Thành Đông cung kính cúi chào, còn đâu cái dáng vẻ ngạo mạn khi xưa. Trải qua biến cố lần này, tên này cũng đã trở nên ngoan ngoãn hơn.

- Vị này là?- Mạc Can nhìn về phía Đức Hải, cất tiếng dò hỏi.

- Đây là Sử Thi giả của Học viện Long Cơ, Đức Hải!- Cô Nguyệt thay lão ta, giới thiệu sơ qua.

- Khụ khụ, là Sử Thi giả đỉnh cao mới đúng. Cô đó, giới thiệu không kĩ gì cả!- Đức Hải ho nhẹ vài tiếng nhắc nhở, rồi mới tự mình mà giới thiệu.

- Biết giả vờ thật đấy!- Cô Nguyệt một bên, dùng ánh mắt phán xét mà lườm đối phương.