“Khương Thành, Trần Phong dùng chiến kỹ Thiên giai cao đẳng trao đổi đã là cho cho ngươi thể diện. Thanh Ly vương điện không có mấy người, tham gia khảo hạch, mặc dù Trần Phong huynh đã tấn cấp Thông Thiên cảnh đệ cửu trọng nhưng vẫn ở trong danh sách dự thi. Nếu như ngươi không nghe lời, đến lúc đó các ngươi đừng có oán trách.”
Ứng Thiên cười nói.
Võ giả Thông Thiên cảnh đệ cửu trọng tham gia tranh đoạt Đế Diễm châu ư?
Trần Phong mới đột phá mấy ngày hôm trước đương nhiên vẫn nằm trong danh sách dự thi. Có thể hắn không cần Đế Diễm châu nhưng cũng có thể đưa cho người khác hoặc trao đổi lợi ích.
Long Thần hơi ngạc nhiên, chuyện này đã vượt đã nằm ngoài dự liệu của hắn. Nguyên bản hắn nghĩ rằng sau khi tăng cường lên tới Thông Thiên cảnh đệ thất trọng đã có thể đoạt lấy Đế Diễm châu dễ dàng. Nhưng không ngờ đợt tham gia khảo hạch lại xuất hiện một cường giả Thông Thiên cảnh đệ cửu trọng.
Cái tên Trần Phong này khẳng định là cường địch của hắn trong lần tranh đoạt Đế Diễm châu.
Dĩ nhiên, tên này chẳng qua là uy hiếp lớn hơn một chút mà thôi, cũng không đại biểu Long Thần sợ hắn. Về phần trao đổi chiến kỹ lại càng đơn giản, dù sao Trần Phong cũng vô pháp tu luyện.
Trần Phong và Ứng Thiên đương nhiên không thể uy hiếp Long Thần, thần thông Huyết Độn không phải muốn học là được. Huống chi hai người này còn chưa đủ thực lực gây phiền toái với hắn, Long Thần suy nghĩ một lát rồi lãnh đạm nói:
“Đồ của ta là do ta quyết định. Hai người các ngươi vô duyên vô cớ chặn đường không phải là thói quen tốt! Người xưa có câu gì nhỉ, à, chó ngoan không cản đường.”
Năm chữ cuối cùng khiến cho Ứng Thiên và Trần Phong ngây ngẩn cả người, Long Thần ở trong mắt bọn họ chỉ là nhân vật nhỏ yếu. Nếu như Trần Phong muốn có thể trực tiếp giết người cướp vật là được, căn bản không cần hao phí thời gian làm gì. Lần này hắn thay đổi phong cách hành sự định làm người tốt một phen nhưng không ngờ Long Thần không hề biết điều, cả gan mở miệng mắng người.
Hai người bọn họ tức giận liếc mắt nhìn nhau hội ý, cả hai đều thấy sát ý trong mắt đối phương. Ở trong đệ tam trọng Ma giới vốn không có người khác, cho dù Long Thần bị giết cũng có thể đổ tội lên đầu yêu thú. Vào lúc này Long Thần tỏ thái độ ương ngạnh không phải là lựa chọn sáng suốt.
“Thế nào? Các ngươi muốn động thủ giết ta sao?”
Long Thần vốn không sợ bọn họ, chậm rãi lui về phía sau mấy bước, cười nói:
“Ta nên nói các ngươi ngu xuẩn, hay là nói các ngươi thiếu não đây? Ứng Thiên, ngươi rõ ràng biết ta có độn pháp chạy trốn, lần đầu ngươi đã không thể đánh chết ta, vậy thì lần thứ hai sẽ khác sao?”
Ứng Thiên lập tức ý thức được mình sai lầm, quả thật là Long Thần nói đúng. Đối phương to gan lớn mật tự nhiên là có chỗ dựa, hai người bọn họ vốn không có biện pháp đuổi theo Long Thần.
Cho dù thực lực hai người mạnh hơn Long Thần rất nhiều cũng không thể làm gì được, cảm giác buồn bực này thật sự khó tiêu.
Trần Phong chưa được chứng kiến Long Thần sử dụng độn pháp nên không tin tưởng lắm. Lúc này trên người hắn bộc phát ra khí thế hùng hồn, quát lớn:
“Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, rõ ràng là muốn chết. Khương Thành đúng không? Để ta xem thử độn pháp của ngươi lợi hại đến mức nào.”
Sau khi nói xong, thân thể hắn biến mất ngay tại chỗ, sau đó xuất hiện ở trước mặt Long Thần trong nháy mắt.
“Thật là nhanh!”
Long Thần sợ hãi than thầm, hình thể Trần Phong giống như báo săn, bộc phát tốc độ quả thật kinh khủng. Lấy thực lực của hắn hiển nhiên công kích không yếu, lực lượng Thông Thiên cảnh đệ cửu trọng thoáng cái bắn tới mặt Long Thần.
Đối phương tùy tiện đánh một quyền đã có thể uy hiếp đến tính mạng của hắn.
“Quá chậm!”
Long Thần mỉm cười trào phúng, thân thể hóa thành một đạo Huyết quang biến mất trong tầm mắt bọn họ. Đến khi hắn xuất hiện lại đã đứng ở vị trí cách đó hơn trăm thước.
Lúc này Trần Phong mới kinh hãi trong lòng, ánh mắt nhìn tới Long Thần lộ vẻ nóng bỏng.
“Môn độn pháp này rất tốt, quá tốt rồi.”
Hình như hắn đã quên mất lúc nãy Long Thần từng mắng mình, lập tức mở miệng nói thẳng: “Khương Thành, ta có thể dùng hai bộ chiến kỹ Thiên giai cao đẳng trao đổi với ngươi. Lấy một đổi hai, ngươi tuyệt đối kiếm tiền lớn, thế nào?”
“Đừng có nằm mơ nữa, cho dù ngươi dùng chiến kỹ Vương cấp trao đổi cũng vậy thôi.”
“Ngươi đừng có ép ta, đừng tưởng rằng dựa vào độn pháp là có thể an toàn tuyệt đối. Nếu ta muốn giết ngươi ít nhất cũng có mười loại biện pháp.”
“À?”
Long Thần cười cười nói:
“Đáng tiếc bây giờ lão tử không rảnh dây dưa với ngươi. Nếu muốn đánh ta thì đợi đến kỳ thi đệ tử khảo hạch vậy. Ha ha, Ứng Thiên, ngươi chờ lão tử.”
Long Thần xung đột với Trần Phong là do Ứng Thiên cố ý thúc đẩy. Hắn làm sao bỏ qua cho tên này được?
“Ngươi đừng có mộng tưởng hão huyền ôm ý đồ với Y Y. Chỉ cần lão tử còn sống, ngươi vĩnh viễn chỉ là kẻ thất bại.”
Sau khi nói xong, hắn không thèm để ý thái độ của hai người Ứng Thiên và Trần Phong, trực tiếp bay vào trong thông đạo Ma giới.
Ứng Thiên và Trần Phong quay mặt nhìn nhau, Trần Phong ngạc nhiên nói:
“Ứng huynh, nếu ta không có nghe lầm hình như Khương Thành muốn khiêu chiến chúng ta trong kỳ thi khảo hạch đệ tử thì phải?”
Ứng Thiên mỉm cười trào phúng:
“Đầu óc tên này hẳn là bị lừa đá rồi, hạng người tâm cao khí ngạo như thế không bao giờ sống lâu được. Hắn ỷ vào bộ độn pháp kia định khiêu chiến chúng ta sao? Buồn cười.”
Trần Phong cũng có ý nghĩ như thế, nhanh chóng phụ họa:
“Hôm nay đúng là xui xẻo, lại bị một tên ngu xuẩn trêu chọc. Một khi tin này lan truyền ra ngoài, chúng ta sẽ bị châm chọc mất hết danh tiếng.”
“Vô phương, vô phương, muốn làm gì cũng phải đợi tới kỳ thị khảo hạch đệ tử. Đến lúc đó cứ mạnh tay giáo huấn hắn là được, ví dụ như phế hắn đi, bắt dập đầu nhận tội.”
Nói đến đây, sắc mặt Ứng Thiên lập tức âm trầm.
“Ý kiến Ứng huynh rất hay. Mặc dù thực lực ta đã đạt tới Thông Thiên cảnh đệ cửu trọng nhưng trong lòng vẫn hâm mộ Ứng huynh. Sau kỳ khảo hạch, Ứng huynh đã có thể hưởng dụng mỹ nhân Y Y!”
Trần Phong nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Mỹ nhân à? Chỉ là mua vui cho chúng ta mà thôi. Trần huynh chơi đùa nữ nhân còn ít hơn ta sao? Trong đó người nào không phải là mỹ nhân xuất chúng? Bản thân ta rất hâm mộ Trần huynh, lấy thực lực của ngươi nhất định sẽ đoạt lấy Đế Diễm châu dễ dàng.”
Ứng Thiên cười nói.
“Đế Diễm châu? Ta đã là võ giả Thông Thiên cảnh đệ cửu trọng cần Đế Diễm châu làm gì? Hay là người dùng Y Y trao đổi, ta sẽ không từ chối đâu!”
Trần Phong nói xong liền cười ha hả.
Hắn khí chất âm lãnh giống như một đầu dã báo nhưng không ngờ bên trong còn ẩn giấu một mặt dâm tà như thế.
“Trần huynh chớ có nói giỡn, ha ha ha!”
Hai người vừa nói vừa đi xa, lúc này Long Thần đã cáo biệt Thần Phong ma tướng rời khỏi thông đạo Ma giới. Đến khi hắn trở về Thanh Ly vương điện liền nghe được một tin tức tốt, đó là tiểu Lang đã thành công đột phá Thiên giai lục phẩm, sau đó tiếp tục hấp thu lực lượng Cửu Luân quỷ hỏa, từ đó thi triển ngọn lửa Cửu U Ma Tổ có thể bộc phát uy lực mạnh hơn gấp mấy lần.
Long Thần đã được chứng kiến uy lực Cửu Luân quỷ hỏa, một khi dung hợp với ngọn lửa Cửu U Ma Tổ khẳng định vô cùng khủng bố.
“Thế nhưng Trần Phong là võ giả Thông Thiên cảnh đệ cửu trọng lại tham gia khảo hạch đệ tử đúng là nguy hiểm. Xem ra ta phải nhanh chóng học tập Ma ảnh phân thân.”
Nghĩ tới đây, Long Thần lập tức chạy vào Thanh Ly vương điện tìm kiếm Y Y.
Hắn đã hao phí không ít thời gian tại đệ tam trọng Ma giới, hiện tại đang là thời khắc mấu chốt, không thể tiếp tục lãng phí thêm nữa.
Y Y đang chờ Long Thần, thấy hắn xuất hiện mới thở phào nhẹ nhõm:
“Thật sự không biết ngươi tới đệ tam trọng Ma giới để làm gì, không sợ bị yêu thú đánh bị thương sao? Đến lúc đó, ngươi lấy cái gì tranh đoạt Đế Diễm châu?”
“Ngươi đang quan tâm ta à?”
Long Thần nhìn nàng hỏi ngược lại một câu.
“Không có!”
Thấy ánh mắt hắn có vẻ là lạ, Y Y hơi xấu hổ, vội vàng nói:
“Tu luyện Ma ảnh phân thân cần phải có điều kiện nhất định, ngươi đi theo ta.”
Long Thần chỉ muốn trêu chọc nàng mà thôi, không nghĩ tới cô nương này nhát gan như vậy. Hắn thu hồi tâm tư đùa giỡn, chậm rãi đi theo phía sau Y Y, hai người tiến vào một dãy sơn mạch hoang vu. Dĩ nhiên nơi này đã được phong bế, người bình thường không thể xâm nhập.
“Nơi này là hậu sơn Thanh Ly vương điện, chung quanh luôn có cấm chế bảo vệ. Chỉ có võ giả Thông Thiên cảnh đệ cửu trọng mới có năng lực cường hành tiến vào.”
Y Y đi ở phía trước, vừa đi vừa giải thích với hắn.
Long Thần đột nhiên dừng bước.
Thân ảnh mặc y phục trắng phía trước, cộng thêm hai từ cấm chế làm hắn nhớ lại nữ tử kia, cổ họng hắn khô nóng, quả đấm nắm chặt. Lửa giận từ trong nội tâm hắn bỗng nhiên sôi trào mãnh liệt.
Hai người một đường cùng sinh cùng tử, cuối cùng lại biến thành sanh ly tử biệt. Nhớ lại cảnh tượng Linh Hi rơi lệ mặt, còn có ánh mắt khinh thường của Vương Triêu, đầu óc Long Thần như muốn nổ tung, hơi thở gấp gáp.
Y Y ngạc nhiên quay đầu lại, thấy hắn cúi đầu, bộ dạng dữ tợn, trên người hắn tản ra sát khí nồng đậm hù dọa nàng sợ hãi tái mặt.
“Khương Thành... ngươi...”
Một tiếng gọi nhẹ nhàng khiến cho Long Thần tỉnh lại.
Hắn là Khương Thành, không phải Long Thần.
Long Thần nhớ tới thân phận của mình tại Cổ Ma vực, sau đó cố gắng chế trụ dao động trong lòng nói với Y Y: