Nhớ tới những chuyện cũ kia, Lâm Nguyên có chút ngây ngẩn.
Chờ hắn ta lấy lại tinh thần, Cố Yến đối diện đang dùng thìa bạc khuấy nhẹ ly cà phê, mà Yên Tuy Chi lại đang từ từ uống một hớp sữa bò mật ong, ánh mắt rơi vào trên người hắn ta, ôn hòa và bình tĩnh.
Bọn họ hẳn còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, dẫu sao nội dung trò chuyện vừa rồi đã bất tri bất giác nghiêng về phía Lâm Nguyên, còn đối với bọn họ mà nói, vẫn còn có rất nhiều chuyện bị che giấu trong mây mù, đều chưa được biết.
Nhưng bọn họ ai cũng không có ý thúc giục.
Giống như bọn họ chỉ đơn giản là đến ăn sáng cùng Lâm Nguyên, cùng hắn ta nhớ lại một cố nhân mà thôi.
Lâm Nguyên đột nhiên cảm giác được, những lần tiếp xúc qua lại lúc trước đã trở nên mơ hồ.
Đây chính là hai người tốt có tấm lòng dịu dàng, phù hợp với tất cả định nghĩa “bạn bè” của hắn ta.
Cái này là đủ rồi, những thứ khác cũng không quan trọng nữa.
“Nói lạc đề mất rồi, tôi có chút mất tập trung.” Lâm Nguyên xin lỗi nói.
“Không sao.” Yên Tuy Chi cười một tiếng: “Tôi không cảm thấy nghĩ về những người và chuyện trước kia là đang chiếm thời gian, phải không thầy Cố?”
Lâm Nguyên có chút không nghĩ ra: “Không phải, ê khoan, ai là thầy của ai? Không phải anh… là… viện trưởng gì đó sao?”
Nói đến hai chữ “viện trưởng”, hắn ta hạ thấp giọng theo bản năng, từng chữ thốt ra cũng rất mơ hồ. Nói xong hắn mới phản ứng được thật ra thì xung quanh không có người, không cần dè đặt như vậy.
Lúc trước Yên Tuy Chi cũng đã nói ra tiếng xưng hô này rồi, nhưng Lâm Nguyên cho rằng đó là bởi vì không xác định được thân phận của anh, cho nên ngay cả cách gọi cũng rất chú ý không để lộ dấu vết.
Bây giờ nhìn lại, giống như căn bản không phải như vậy.
“Đúng là tôi.” Yên Tuy Chi ung dung thong thả uống sữa bò, nói: “Nhưng có một vài người trước kia làm sinh viên luôn luôn xụ mặt,có thể còn muốn tạo phản. Dù sao tôi cũng rất sáng suốt, không ngại để cậu ta thỏa mãn một chút.”
“…”
Ai muốn tạo phản?
Cố Yến bất đắc dĩ liếc anh một cái.
Nhưng hơi ngẫm lại, từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, lời này cũng không sai.
Vì vậy luật sư Cố giật giật môi, cuối cùng vẫn không phản bác, nhíu mày, mặt đầy vẻ bình tĩnh bưng ly cà phê lên.
Bác sĩ Lâm thầm nói náo loạn nửa ngày hóa ra chính là trêu chọc, đúng là tôi không thể hiểu nổi kiểu thầy trò như hai người mà.
“Được rồi.” Lâm Nguyên lại hỏi, “Tôi biết hai người còn có điều muốn hỏi, có sao nói vậy đi.”
“Trước đó cậu có nói, giúp tôi sửa đổi gen là do được một vị trưởng bối nhờ?” Yên Tuy Chi hỏi, “Tôi rất tò mò vị trưởng bối kia là người nào, tại sao lại phải cứu tôi, biết được tôi sẽ gặp nguy hiểm từ chỗ nào?”
“Ông ấy nói bởi vì nghe được một cuộc truyền tin, cụ thể hơn thì không muốn nói lắm, bởi vì nói nhiều sẽ thật sự kéo cả tôi vào. Đúng rồi, ông ấy là cha nuôi của Jacques.” Lâm Nguyên giải thích một câu theo bản năng.
Nói xong hắn ta lại kịp phản ứng hai vị đối diện không quen cái tên “Jacques” kia, “Lần trước hai người cũng nói có chút ấn tượng rồi đấy, đó là bác sĩ cùng phòng làm việc với tôi, vốn là người kiểm tra gen cho anh.”
“À, bác sĩ tóc xoăn?” Yên Tuy Chi và Cố Yến cùng gật đầu một cái, bày tỏ đã nhớ ra rồi.
“Đúng, là cha nuôi của cậu ta.”
Điều này thì kỳ quái, Yên Tuy Chi căn bản không biết vị bác sĩ tóc xoăn kia, tất cả ấn tượng về hắn ta chỉ là sát vai đi qua, tùy ý liếc nhau một cái mà thôi. Cha nuôi của hắn ta lại là ai nữa? Cái gậy này có phải chọc đến hơi xa rồi không?
“Anh hẳn không biết ông ấy.” Lâm Nguyên nói, “Lúc ông ấy nhờ tôi giúp có nói như vậy, nói là anh không biết ông ấy.”
Yên Tuy Chi càng cảm thấy kỳ quái: “Tôi không biết? Không biết tại sao ông ta phải cứu tôi, cũng là bởi vì vụ án từng nhận trước kia?”
“Không phải đâu.” Lâm Nguyên lắc đầu nói: “Ông ấu bảo là muốn trả nợ, thật ra thì tôi cũng không rõ cụ thể lắm.”
“Trả nợ?” Yên Tuy Chi phát hiện Lâm Nguyên cũng không biết rõ hơn bọn họ bao nhiêu, bỗng nhiên có chút dở khóc dở cười, “Lúc ấy cậu không hỏi một chút rõ ràng mà đã nhảy vào vũng nước đục rồi à? Nhỡ may là lừa cậu thì sao.”
“Sẽ không đâu.” Lâm Nguyên cười nói, “Chú đuôi sam… À, chính là vị trưởng bối kia, mặc dù có tính cách thích nói giỡn, không hề kiêng dè gì, nhưng vào lúc quan trọng lại rất đáng tin cậy, tôi quen ông ấy từ khi còn nhỏ, khi đó tôi ham chơi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phải nằm bệnh viện hai tháng, vừa vặn ở cùng phòng bệnh với Jacques, chính là tóc xoăn mà hai người nói đấy. Lúc ông ấy đến thăm tóc xoăn, luôn nhân tiện trêu đùa tôi, thường xuyên qua lại liền quen thân. Nếu thật sự là người xấu, khi đó tôi đã bị bắt cóc bán đi rồi.”
“Ông ấy đã dạy tôi không ít thứ, trước khi lên đại học, những thứ đơn giản như xử lý vết thương, cấp cứu băng bó đều học từ ông ấy. Sau khi lên đại học, có chút vấn đề chuyên nghiệp không hiểu rõ cũng phải hỏi ông ấy, cho nên có thể tính là nửa thầy của tôi.”
Có thể nhìn ra được, Lâm Nguyên vô cùng tôn kính vị trưởng bối kia.
Người có thể dạy được những thứ chuyên nghiệp…
“Cũng là bác sĩ?” Cố Yến hỏi.
Lâm Nguyên nói: “Đúng, trước kia từng là.”
“Tại sao lại nói là trước kia?”
“Sau đó bởi vì xảy ra tai nạn y tế nên từ chức.” Lâm Nguyên vừa nói, lại bổ sung, “Đây là chuyện duy nhất ông ấy không thích nhắc đến, cho nên tôi không biết nhiều. Hình như là tỷ lệ giải phẫu thành công không cao, bệnh nhân đã qua đời. Sau đó tôi có đoán là giải phẫu gen, khi đó đúng là tỷ lệ thành công của loại giải phẫu này rất thấp. Nhưng ngược lại tôi càng cảm thấy thật ra thì loại chuyện này không có liên hệ quá lớn với ông ấy, dẫu sao ông ấy không phải bác sĩ phụ trách cái này, mỗi ngày ông ấy đều ngồi trong phòng nghiên cứu, tai nạn y tế cũng không rơi xuống đầu ông ấy được…”
Hắn ta lẩm bẩm nói xong, giương mắt nhìn một cái, lại phát hiện ánh mắt Yên Tuy Chi rơi vào một khoảng không, có vẻ như đang mất tập trung suy nghĩ cái gì. Dường như tâm tình anh hơi biến hóa, ít nhất không còn buông lỏng nhã nhặn giống trước đó nữa, bởi vì anh đang nhíu mày.
“Sao vậy?” Lâm Nguyên lắc lắc tay ở trước mặt anh.
“Hả?” Yên Tuy Chi lấy lại tinh thần, vẫn không ngừng nhíu mày: “Ông ta từ chức lúc nào?”
Lâm Nguyên suy nghĩ một chút, “Rất lâu rồi, tôi cũng không nhớ rõ số năm cụ thể, đại khái hai mươi lăm hai mươi sáu năm trước?”
Yên Tuy Chi trầm mặc một hồi.
Chỉ từ trên mặt anh rất khó nhìn ra anh đang suy nghĩ gì, điều này làm cho người ta cảm thấy có chút thấp thỏm khó hiểu.
Lâm Nguyên đang muốn mở miệng hỏi đôi câu, lại thấy Cố Yến nắm lấy bàn tay Yên Tuy Chi đặt ở trên bàn.
Ừm…
Cảm tình thầy trò tốt như vậy sao?
Lâm Nguyên há miệng ra rồi lại khép vào.
Hắn ta nghe Cố Yến thấp giọng hỏi một câu: “Sao vậy?”
Vẻ mặt Yên Tuy Chi hòa hoãn một chút, nhìn ra được là anh vốn không có ý định nói gì, nhưng sau khi nghe Cố Yến hỏi, vẫn đáp một câu: “Nhớ tới cha mẹ tôi, bọn họ cũng có chút vấn đề lúc giải phẫu.”
Anh vừa nói, trở tay vỗ mu bàn tay Cố Yến một cái coi như trấn an, ánh mắt rơi vào trên người Lâm Nguyên lần nữa, nói: “Có thể là tôi suy nghĩ nhiều, nhưng đúng là thời gian khá khớp.”
Nhưng mà… kết hợp với lý do vị trưởng bối kia cứu anh — vì để trả nợ.
Có phải có quá nhiều sự trùng hợp rồi hay không?
Yên Tuy Chi hỏi: “Cậu có cách liên lạc với vị trưởng bối kia không? Giúp tôi gọi một cuộc, tôi nói chuyện với ông ta một chút.”
Lâm Nguyên tìm cái tên “Chú đuôi sam” trong danh bạ, nhưng mà rất không khéo, gọi bốn năm lần liên tiếp đều không có người nghe.
“Để lát nữa thử lại, có thể bây giờ đang bận.” Lâm Nguyên nói.
“Như vậy, cậu có ảnh của ông ta không?”
Lâm Nguyên: “Anh chờ một chút.”
Về chuyện tai nạn y tế có liên quan đến cha mẹ Yên Tuy Chi, hắn ta không dám nghĩ, bởi vì lo lắng vị trưởng bối kính trọng kia thật sự liên quan đến cuộc giải phẫu của cha mẹ anh. Lâm Nguyên mở máy thông minh của mình ra, tìm kiếm cực kì chuyên chú, một mặt hy vọng có thể tìm chút gì đó để dời sự chú ý của Yên Tuy Chi đi, mặt khác cũng hy vọng có thể giúp đối phương biết nhiều thêm một chút.
Nhưng mà trên đời này luôn có thứ gọi là định luật Murphy. (*)
(*) Định luật Murphy còn được nhiều người gọi là “định luật đầu độc” hay “định luật bánh bơ”, ám chỉ việc gì không may thì thường dễ xảy ra hơn.
Hắn ta lo lắng mình không tìm được tấm hình nào, vì vậy đúng là hắn ta không tìm được.
Lật tất cả ngõ ngách trong máy thông minh, cứ thế một tấm cũng không có.
“Thật sự không có, nhắc tới cũng thật là… Tôi quen biết ông ấy nhiều năm như vậy, vậy mà thậm chí còn chẳng chụp ảnh với nhau. Ngay cả mạng xã hội của ông ấy tôi còn xem qua rồi, một trạng thái độc thân vạn năm, chứ đừng nhắc tới hình.”
Yên Tuy Chi nhắc nhở: “Tóc xoăn thì sao? Hắn ta có không?”
Nụ cười của Lâm Nguyên càng lúng túng hơn, “Điều này… Không tiện hỏi lắm.”
“Tại sao?”
“Lúc nhỏ tóc xoăn và cha nuôi có quan hệ rất tốt, cực kì thân thiết. Nhưng lúc tóc xoăn tốt nghiệp đại học, không biết làm sao hai người lại rạn nứt, sau đó nhà cha mẹ ruột của tóc xoăn tìm tới khôi phục lại liên lạc, điều này càng lúng túng hơn. Tóm lại, bây giờ hai người bọn họ gần như là trạng thái đoạn tuyệt quan hệ. Nhắc đến chú đuôi sam ở trước mặt tóc xoăn, hay nhắc đến tóc xoăn trước mặt chú đuôi sam… không nói được là cái nào tự tìm chết hơn. Bằng không chú đuôi sam cũng sẽ không chọn tìm tôi giúp anh sửa đổi gen, mà chắc chắn sẽ tìm tóc xoăn trước, anh nói phải không?”
Hắn ta giải thích một lần, lại lộ ra vẻ xấu hổ: “Như vậy xem ra đúng là phải xin lỗi anh rồi, thật ra trừ việc sửa đổi gen cho anh, tôi cơ bản là người ngoài cuộc trong chuyện này. Nếu như có thể cung cấp nhiều thông tin hơn cho anh thì tốt…”
Lâm Nguyên tự mình xoắn xuýt một lúc, cuối cùng vẫn mở giao diện truyền tin ra, gọi cho tóc xoăn.
Vẻ mặt đợi bắt máy y như vào trong xe tang vậy.
May mắn là đối phương cũng không để hắn ta nằm trong xe tang quá lâu.
“Alo? Jacques?”
“À đúng, không phải, không có chuyện gì bận rộn cả, không cần chạy gấp về. Gần đây cậu vẫn ó còn ở bệnh viện trung ương? Cụ bà thế nào rồi?”
“À, vậy thì tốt, yên tâm. Ừm… Hỏi cậu một chuyện.”
“Cậu có ảnh của chú đuôi sam không, gửi cho tôi một tấm? Truyền tin của ông ấy tôi gọi thế nào cũng không được…”
Vừa mới dứt lời, hắn ta liền lộ ra vẻ mặt như xe tang bị nổ, tháo tai nghe xuống, “Cậu ta ngắt máy luôn rồi…”
Nhưng Yên Tuy Chi lại bắt được một từ khác: “Khoan đã, cậu vừa nói bệnh viện trung ương? Là chỉ bệnh viện trung ương khu vực? Tóc xoăn ở đó?”
Lâm Nguyên gật đầu một cái, có chút mờ mịt với điểm chính của anh: “Đúng vậy, lần trước tôi có nói với hai người rồi mà nhỉ? Trong nhà cậu ta có người qua đời vì tai nạn của cơ sở nhỏ, chính là bên gia đình ruột thịt kia. Sau đó bà ngoại cậu ta đau thương quá mức cũng vào bệnh viện, giống như còn không chịu chuyển tới Xuân Đằng, cho nên cậu ấy có chút phiền lòng ngắt máy cũng là bình thường, chỉ là không lấy được ảnh.”
Yên Tuy Chi lại nhìn Cố Yến một cái, ánh mắt hai người giao nhau, cùng nhớ lại một chuyện.
Lúc ấy gặp được vị bác sĩ kia ở quán bar, hình như cũng ở bệnh viện trung ương khu vực.
Nhưng là… Ở trong ấn tượng của anh, đôi mắt của bác sĩ tóc xoăn hình như là màu nâu nhạt, hay là vàng nâu? Tóm lại cũng không phải là màu xanh da trời.
Ngay lúc anh đang nghĩ lại những điều này, máy thông minh của Lâm Nguyên lại rung lên.
“Mặt trời mọc từ đằng Tây rồi, cậu ta lại gửi hình cho tôi!” Lâm Nguyên nhìn tin nhắn mới, mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Hắn ta ngơ ra hai giây, liền dứt khoát lật màn hình lại, đưa đến trước mặt Yên Tuy Chi và Cố Yến, “Đây – chú đuôi sam trông như vậy, anh đã từng gặp ở đâu chưa?”
Yên Tuy Chi nhìn màn ảnh, im lặng chốc lát mới khô cằn nói: “Có chút quen mắt.”
“Vậy sao?” Lâm Nguyên kinh ngạc.
Cố Yến cũng nhìn anh, “Quen mắt?”
Yên Tuy Chi gật đầu một cái, giọng nói không có chút nhấp nhô nào, “Nói đến cũng thật trùng hợp, ông ta giống chủ nhà của tôi như đúc.”