Luật Sư Hạng Nhất

Chương 115: 115




Nhân viên trực mở riêng đoạn video đó ra, "Là đoạn này?"
Yên Tuy Chi đưa tay chỉ một cái, "Còn có 10 phút trước và 10 phút sau nó nữa, mở cả ba đoạn video đó luôn."
Nhân viên trực không hiểu gì mà làm theo.

Nếu mở như vậy, thời gian phát video sẽ ngắn hơn chút.

Nhân viên trực nghĩ trong đầu, nếu muốn chú trọng xem mấy video này, như vậy nhất định là có chi tiết gì đó cần phải chú ý.
Vì vậy hắn ta tự nhận là thông minh hỏi một câu: "Tốc độ phát ra thì sao? Có cần tua chậm lại chút không, hoặc là phóng to bố cục lên.

Có điều hình ảnh ban đêm khi phóng to không có hiệu quả tốt lắm."
Quản lý cũng nghĩ như hắn ta, nghe vậy còn gật đầu một cái nói: "Ừ, tua chậm và phóng to một chút, để cho mấy vị khách xem thật kỹ."
Thật ra thì trong lòng anh ta đã nhận định là vị Joe đại thiếu gia này nhìn nhầm rồi, dẫu sao một người mấy ngày ngủ không ngon giấc, đêm hôm khuya khoắt hoa mắt cũng là điều bình thường.

Nhưng mấy lời này không thể để người khác nói ra được, phải để Joe thiếu gia tự nhìn tự bỏ ý định.
Quản lý len lén liếc Joe một cái, trong lòng nghĩ như vậy.
Yên Tuy Chi lại nói, "Không cần."
Anh chỉ tốc độ ở góc màn hình, "Tua đến nhanh nhất, không cần phóng to chỗ nào cả, kéo ra toàn cảnh."
Nhân viên trực và quản lý trố mắt nhìn nhau, nhưng căn cứ vào nguyên tắc khách hàng là thượng đế, họ vẫn nghiêm mặt làm theo.
Video được mở ra với tốc độ nhanh nhất.

Loại tốc độ này khiến cành lá ở góc tường đung đưa trong gió giống như rút gân, chốc lát phật hai cái, lát sau lại phật hai cái.
Một lần phát cực nhanh xong, vẫn không thấy điểm sáng nào lóe lên trong "căn phòng thứ sáu" cả.
Joe thiếu gia cũng đã từ bỏ, gãi gãi quai hàm cười khan một tiếng, "Ờm..."

Nhưng Cố Yến lại xua tay với hắn ta, ý bảo hắn ta đừng nói.
"Hở?" Joe tiến tới.
Cố Yến nói với nhân viên trực: "Làm phiền, mở đoạn video ở hành lang ra một lần, cũng dùng tốc độ này, toàn cảnh.

Nếu như thuận tiện, phát luôn cùng với đoạn bên ngoài nhà."
"Tình huống gì đây?" Joe thiếu gia nói, "Nhìn ra được gì rồi?"
"Có lẽ." Cố Yến không nói hết, nhưng hắn gần như đã hiểu ý Yên Tuy Chi: "Còn cần xác nhận."
Joe: "..."
Mỗi lần lăn lộn chung một chỗ cùng đám luật sư này, Joe tiểu thiếu gia luôn phải nghi ngờ mình không mù thì chính là bị ngu.
Nhưng cố tình người mà hắn ta thích lại là luật sư, bạn thân nhất là luật sư, người mà bạn thân nhất thích cmn cũng là luật sư luôn.
Hắn ta nghĩ chắc vận mệnh của mình bị trúng nguyền rủa gì đó rồi.
Nhân viên trực lại ngơ ngác làm theo lần nữa.
Hắn ta chia màn hình lớn làm hai, một bên phát lại ba đoạn video bên ngoài tòa nhà, một bên chiếu đoạn hành lang theo lời Cố Yến.
Vì để chứng minh mình không mù, Joe thiếu gia ôm cánh tay trừng mắt, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm đoạn hành lang.
Vẫn giống nhau, dưới tốc độ phát nhanh nhất, bảo vệ tuần tra qua lại giống như một vệt bóng mờ, ánh sáng hành lang thỉnh thoảng biến hóa một chút, trừ những thứ này ra vẫn không thu hoạch được gì.
Joe thiếu gia chăm chú quan sát 10 phút, chấp nhận sự thật mình "mù thật" tàn khốc này.
Yên Tuy Chi nói: "Tốt lắm, tôi biết rồi."
Nhân viên trực sửng sốt một chút, vội vàng nhấn tạm dừng.
Yên Tuy Chi gõ màn hình một cái, nói như chém đinh chặt sắt: "10 phút này và 10 phút trước, trong hai đoạn video này có một đoạn là giả."
"Hả?" Quản lý cũng sững sốt.
Yên Tuy Chi nói: "Ánh sáng hành lang không đúng."
"Có ý gì?" Quản lý vội vàng bảo nhân viên trực phát lại hai đoạn 10 phút đó một lần, phát hiện ánh sáng ở hành lang giữa hai đoạn hơi sáng một tí.
Loại biến hóa này rất nhỏ, video phát không đủ nhanh sẽ không nhận ra được, chỉ có phát theo yêu cầu của Yên Tuy Chi và Cố Yến mới có thể miễn cưỡng cảm nhận được kia một chút ánh sáng nhấp nháy.
Cho dù như vậy vẫn rất dễ dàng bị người ta làm lơ, dẫu sao sự chú ý của người bình thường đều ở trên việc bảo vệ có khả nghi hay không, mà không quá để ý đến ánh sáng.

Được Yên Tuy Chi nhắc tới như vậy, quản lý cũng nhẹ nhàng "ơ" một tiếng.
Đèn hành lang ở khách sạn này giống với đa số khách sạn trong liên minh, 9 giờ tối đến 2 giờ đêm là thời điểm sáng nhất, sau 2 giờ sẽ tối dần theo sắc trời, nhưng quá trình này vô cùng chậm chạp, thông thường đến khi bạn ý thức được tối đi một chút, thì cũng đã trôi qua rất lâu rồi.
Quá trình biến hóa này rất ít khi bị ngắt, mà diễn ra lặng lẽ và xuyên suốt.
"Đúng vậy thật, sao lại lóe lên một chút như vậy nhỉ? Có người động vào đèn? Đóng thứ gì? Hay là mở ra thứ gì?" Quản lý nhận ra được sáng tối lóe lên này rất quan trọng, nhưng bỗng chốc chưa phản ứng kịp được rốt cuộc không đúng chỗ nào.
Yên Tuy Chi nói một tiếng với nhân viên trực, nhận lấy điều khiển trong tay hắn ta, tua video lại.

Khi tua đến đoạn hơi sáng lên đó, anh nhấn tạm dừng.

Lúc này vừa vặn là đoạn bắt đầu video thứ hai.
Anh nói: "Hai đoạn này lặp lại."
Có người chuyển nội dung video 10 phút trước vào trong 10 phút sau.
Cho nên ánh đèn đang lẳng lặng tối dần đi trong đoạn video thứ nhất, sẽ hơi sáng lên ở đầu đoạn thứ hai, lặp lại quá trình tối dần mà mắt thường khó nhìn ra đó.
Đoạn này trong hành lang không có ai, không có bất kỳ hoạt động gì, không có đối tượng để tham chiếu, trừ mấy giờ có bảo vệ tuần tra kia, thời gian còn lại trong suốt đêm đều là hình ảnh yên lặng đó.
Vì vậy người chèn video cho rằng lặp lại một đoạn sẽ không có vấn đề lớn.

Chỉ cần chỉnh thời gian video cho ổn, sẽ rất khó bị phát hiện.
Nhưng cố tình lại gặp phải Yên Tuy Chi và Cố Yến.
"Không chỉ có mỗi đoạn này." Cố Yến chỉ đoạn video bên ngoài tòa nhà đang không ngừng phát lại, "Bên này cũng có hai chỗ lặp lại."
Hắn vỗ nhẹ lên tay Yên Tuy Chi, cầm điều khiển, mở video giám sát bên ngoài ra, hai đoạn 3 giờ và 3 giờ 10 phút đều được chiếu lên màn hình lớn, đồng thời phát ra từ điểm bắt đầu.
Chiếu như vậy rất trực quan, bởi vì trong hai video, thời gian hiện ra ở góc không giống nhau.

Còn lại tất cả điều hoàn toàn giống.


Cây hoa ở góc tường đoạn bên trái lung lay hai cái, thì ở đoạn bên phải cũng đung đưa hai cái.
Sân cỏ bên trái bị gió thổi gợn sóng, thì bên phải cũng gợn sóng.
Cố Yến quay đầu nói với Joe, "Cho nên tối hôm qua cậu không nhìn nhầm."
Sở dĩ không nhìn thấy điểm sáng, là bởi vì đoạn video vốn xuất hiện điểm sáng đã bị thay thế.
Quản lý bỗng giật mình một cái!
Video giám sát bị sửa lại, đây cũng không phải là chuyện đơn giản gì!
"Làm sao bây giờ?" Quản lý đi qua đi lại như con ruồi không đầu, một cái tay vẫn còn đang sờ lên cổ áo trống không.
Chỉ chốc lát sau, anh ta lại chợt kịp phản ứng, đè lại nhân viên trực trên ghế: "Hôm qua cũng là cậu trực?"
Nhân viên trực nào dám nhận trách nhiệm này, liên tục khoát tay, "Không phải tôi không phải tôi, 6 giờ sáng tôi mới nhận ca, tối hôm qua là Bari."
"Một mình Bari?" Quản lý cau mày hỏi, "Không phải quy định trực đêm phải có hai người sao?"
Anh ta mở màn hình lịch công tác ra, xem danh sách trực ban, "Không phải tối qua là Bari và Dan sao?"
"Đúng, hình như là hai." Nhân viên trực ấp úng nói, "Nhưng mà...!Nhưng mà thỉnh thoảng có tình huống đặc biệt, xin nghỉ với tổ trưởng cũng được...! Dẫu sao theo dõi vào ban đêm không cần vội vàng."
Quản lý đen cả mặt.
Nhân viên trực lại vội vàng giải thích một câu: "Thật sự là thỉnh thoảng mới có thể như vậy, xin nghỉ tổ trưởng sẽ tìm người khác để thay, có lúc anh ta sẽ tự mình thay thế.

Nhưng gần đây có quá nhiều người lây nhiễm, nhân viên có chút khẩn trương, cho nên...!Cho nên lần trước tổ trưởng đã xin phép anh, nói nếu ban đêm không đủ chỉ có một người phải làm thế nào.

Anh nói...!cứ, cứ tạm thế đã, để cho bên nhân sự tuyển người."
Có một thì sẽ có hai, có thể vượt qua được một lần sẽ có thể vượt qua lần thứ hai.
Quản lý cũng không phải là người không nói phải trái, theo lời nhân viên trực liền nhớ ra hình như có chuyện như vậy thật.

Anh ta lúng túng đứng tại chỗ một hồi, sau đó ảo não mắng nhỏ mình một tiếng.
"Thế nào? Tìm được người chưa?" Joe hỏi.
Quản lý liên tục gật đầu, "Yên tâm yên tâm! Đối diện chính là kí túc xá của nhân viên, tôi sẽ gọi cho tổ trưởng, bảo hắn dẫn Bari đến hỏi một chút."
Anh ta vừa nói vừa gọi truyền tin, đối diện vừa nhận, anh ta đã vội vàng nói: "Đang ở đâu? Tại sao tối hôm qua trong phòng giám sát chỉ có mỗi Bari? Dan đâu?"
"Nổi mần?"
"Nghiện thuốc?"
"Lằng nhằng cái gì thế.


Tôi mặc kệ bây giờ cậu ở đâu, trước tiên gọi Bari đến cho tôi, tôi đã ở trung tâm giám sát chờ gã.

Cậu cũng tới luôn đi!"
Yên Tuy Chi nhắc nhở: "Khiêm tốn một chút, chớ để lộ ra."
Quản lý đáp một tiếng, cũng dặn dò vị tổ trưởng xui xẻo kia như vậy.
Anh ta cúp truyền tin, ngẫm nghĩ lại rồi bảo nhân viên trực tua lại đám video giám sát một lần.

Tổng cộng có ba đoạn video bị lặp, hành lang có hai cái, một cái là từ 3 giờ đến 3 giờ 10 phút rạng sáng, một cái là 3 giờ 40 phút đến 50 phút, bên ngoài tòa nhà là từ 3 giờ 10 phút đến 20 phút.
"Cho nên..." Quản lý có chút thấp thỏm nói, "Nếu quả thật không có người, đại khái là 3 giờ mấy phút vào gian phòng kia, bốn mươi mấy phút mới ra.

Joe tiên sinh nhìn thấy điểm sáng..."
"Trong ấn tượng của tôi là khoảng 3 giờ 10 phút, nếu lệch đi, nói không chừng là 11, 12 phút." Joe nói.
"Còn góc độ giám sát nào khác không?" Joe suy nghĩ một chút, lại hỏi quản lý, "Ví dụ như góc quay cao hơn chút, thẳng ngay cửa sổ đấy?"
Quản lý lắc đầu, "Không thể lắp camera chỗ đó được, nào có đạo lý quay thẳng cửa sổ của khách chứ.

Nhiều chỗ giám sát như vậy, năm nào cũng phải nhận một đống khiếu nại về vấn đề riêng tư, chín người mười ý khó lắm."
Nhắc tới đây cũng được tính là một chuyện cười, nơi có ít thiết bị giám sát nhất toàn Liên Minh, top 3 theo thứ tự là Tửu Thành, hành tinh Hồng Thạch và Decama.
Nơi rách rưới nổi tiếng nhất, trung tâm chính trị nổi tiếng nhất và nơi tiêu tiền nổi tiếng nhất.
Chỗ trước là không có ai quản, hai chỗ sau luôn có người can ngăn không cho lắp đặt.
Quản lý dùng vẻ mặt buồn thiu đợi năm phút, nhận được truyền tin của tổ trưởng, vừa nghe câu nói đầu tiên đã kêu lên —
"Không thấy Bari? Có ý gì? Không có ở trong kí túc xá?"
Anh ta liếc bọn Yên Tuy Chi, lại làm một động tác tay tỏ ý bọn họ đừng nóng, nói với tổ trưởng bên kia truyền tin: "Những chỗ khác thì sao, đã xem chưa? Truyền tin đi mấy lần rồi? Không nhận lần nào cả?"
"Cậu đi tìm đi chứ!"
Lại năm phút sau, cửa phòng giám sát bị gõ.
Một người mặc đồng phục khách sạn, đeo bảng tổ trưởng vội vã vào cửa, dùng tay đóng cửa lại "rầm" một cái, sắc mặt trắng bệch nói với quản lý: "Tìm khắp nơi rồi, thật sự không tìm được."