Tư Duệ không biết bơi, cô hoảng loạn vùng vẫy trong hồ nước, cứ ngôi lên thụt xuống, đến khi sức lực dần cạn kiệt, một bàn tay từ đâu luồng qua eo kéo cô đến vùng có mức nước an toàn.
Chân chạm được phía dưới, Tư Duệ liền nguôi đầu lên hít lấy hít để không khí, thuở hồng hộc ngước nhìn lên.
Chạm vào ánh mắt cô là dáng người sang trọng, lịch lãm, trên tay cầm rượu vang ấy, hắn đứng trên đó cao cao tại thượng nhìn xuống, còn Tư Duệ chật vật trong hồ nước, cả người đều ướt hết, đối với không khí lúc này, vô cùng xấu hổ.
"không sao chứ?"
Giọng nói nhẹ nhàng bên tai, Tư Duệ nhìn qua, người vừa cứu cô chính là người phụ nữ đứng cạnh Tư Thần.
Bất ngờ thay, một vị tiểu chịu buông bỏ hình tượng, tự mình phóng xuống cứu cô.
Lại chẳng để ý mái tóc bồng bềnh lúc nào đã bị nước làm cho bết lại, bộ cánh lộng lẩy cũng bị ướt đến sẩm màu. Nhưng cái khí chất ấy vẫn không bị hạ xuống.
Tư Duệ nhớ đến khung cảnh cả người vùng vẫy vừa rồi không khỏi rùng mình, nhìn qua người phụ nữ đó vô cùng cảm kích.
"Sau nhảy xuống thế kia không biết, đưa tay đây tôi kéo lên."
Kiều Khanh ngồi xuống, đứa tay hướng về Tuệ Hoa.
Tuệ Hoa cười khinh, đẩy tay anh ra: "Không cần, tôi đâu phải yếu đuối đến mức như thế."
Tuệ Hoa lên bờ quay người về hướng Tư Duệ ngồi xổm xuống, đưa tay ra, dịu dàng nói:"Nào lên thôi em."
Kéo Tư Duệ lên bờ xong, hai người đứng lên.
Kiều Khanh từ lúc nào đã cởϊ áσ khoác của mình ra sẳn, khi Tuệ Hoa vừa đứng lên anh liền choàng qua vai cho cô, lần này không từ chối nữa mà nhận lấy.
Tuệ Hoa mặc váy thiết kế đặc biệt, mẩu thiết kế theo kiểu dáng một trong hai.
Trong tà váy xẻ ôm đấy là chiếc quần da bóng, khoác tà váy vào quyến rũ dịu dàng như khi tháo ra lại năng động cá tính. Mà lúc Tư Duệ vừa té xuống, Tuệ Hoa đã nhanh kéo tà váy ra để nhảy xuống cứu cô.
Hành động tháo váy trước đám đông như thế trong mắt những người khác sẽ không thuận ý.
Họ nghĩ, tiểu thư đài cát thì không nên hành động như thế, còn đối với Tuệ Hoa thì chưa ngán chuyện gì bao giờ, cũng không phải người đặt biệt câu nệ những tiểu tiết vào tầm mắt.
Dù sao, con gái cưng của Tuệ gia với sự yêu chiều của Tuệ lão gia thì chẳng ai dám nói bậy bạ sau lưng.
Mà từ trước đến nay, với tính tình cá tính này, cũng chẳng ai dám múa môi múa mép trước mặt cô.
Không chỉ cá tính mà còn rất thẳng thắn, đến mức, câu nói thẳng thắn kia lại trở thành sự ghét bỏ, vô duyên trong mắt người khác.
Sự xôn xao của bọn người đó từ lúc nảy đến giờ vẫn không chịu ngừng, Tuệ Hoa nghe ngứa cả tai, cô quay sang lườm bọn họ, nói bóng gió: "Được rồi, uống rượu, nói chuyện, mắt nhìn nhau, chứ đừng uống rượu nhiều chuyện nhìn qua đây" Phút chốc, không gian im phăng phắc, có một số người vẫn cứ cố thầm thầm thì thì với nhau chỉ trỏ,
Vì tôn trọng gia chủ ở đây, Tuệ Hoa cũng không làm lớn chuyện, cô nhìn Tư Thần nói: "Tôi ước hết rồi, cũng chẳng thể tham dự tiệc, cho tôi xin lỗi nhé."
Rồi nhìn Kiều Khanh: "Tôi mượn áo nhé."
Tư Duệ đứng phía sau, cúi người lo lắng, hai tay cứ đan chặt vào nhau trong sự bất an.
Tuệ Hoa phát giác ra đều đấy, liền lấy áo trên người mình choàng qua cho cô, trấn an: "Đừng sợ, không ai trách em đâu, đồ cũng ướt hết rồi, đi theo chị thay quần áo, còn chuyện vừa xảy ra mọi chuyện chị chịu trách nhiệm cho"
Vừa nói xong, Tuệ Hoa nắm tay Tư Duệ quay đi, nhưng cô chưa kịp bước đi, một bàn tay phía sau đã bắt lấy cổ tay Tư Duệ kéo lại.
Tư Duệ bất ngờ nhìn qua, chạm mặt với Lục Tư Thần, đầu óc mơ hồ khó hiểu.
Khung cảnh có hơi giống với truyền thuyết "Sơn Tinh, Thủy Tinh" nổi tiếng của Việt Nam.
Sơn Tinh, Thủy Tinh đều muốn cưới công chúa Mị Nương, nhưng người cuối cùng rước nàng về dinh là Sơn Tinh.
Giờ nhìn tình trạng của Lục Tư Thần và Tuệ Hoa, thì cũng rõ ai là Sơn Tinh, ai là Thủy Tinh rồi.
Bỏ sang chuyện ai thắng ai thua, quay lại chuyện hiện tại.
Tuệ Hoa nhìn qua Lục Tư Thần đang giữ tay Tư Duệ, trong lòng khó hiểu, hỏi: "Sao thế?"
Qua vài giây, Tư Thần nói: "Chuyện xảy ra ở gia đình tôi, tôi phải chịu trách nhiệm, nếu không ngày mai báo đăng Lục gia không biết đều."
Tuệ Hoa còn có ý đồ phải thực hiện, sau có thể nán lại, cô cười cười từ chối: "Sao có, sao có, chỉ là chuyện nhỏ thôi, không đến mức như vậy đâu."
Vừa nói dứt câu, Tuệ Hoa liền kéo Tư Duệ nhanh rời đi, nhưng vẫn bị Lục Tư Thần giữ lại, nghỉ đến chuyện tốt muốn làm lại bị anh kéo dài thời gian, không khỏi bực mình.
Mà Tư Duệ đứng giữa nhìn hai bên, càng thêm khó xử.
Tuệ Hoa định mở lời, Đoàn Anh Quân bên cạnh liền chen ngang: "Đúng rồi, đúng rồi."
Đoàn Anh Quân ra hiệu với Tuệ Hoa làm theo ý của Lục Tư Thần, nhưng cô kiểu nào cũng không hiểu ý anh, cứ nhíu mài mãi.
Đoàn Anh Quân thở dài bất lực, có nói tiếp cũng không có kết quả, anh nói thầm vào tai cô: "Cô bé cạnh cô là Tư Duệ đấy."
"Cái gì." Tuệ Hoa bất ngờ thốt lên, Đoàn Anh Quân giật mình liền che miệng cô lại: "Nói nhỏ thôi."
Tuệ Hoa bình tĩnh, nhìn qua Tư Duệ rồi nhìn đến Lục Tư Thần.
Khẽ nói: "Thật sao?"
Đoàn Anh Quân: "Lừa cô làm gì?"
Tuệ Hoa không còn nguyên nhân gì không ở lại, nhưng lại thất vọng não nề.
Lục Tư Thần nói sẽ chịu trách nhiệm tự mình đi sắp xếp cho Tuệ Hoa để tỏ thành ý tạ lỗi, do gia đình chuẩn bị không chu toàn, ảnh hưởng đến cô.
Lý do rất thuyết phục nên chẳng làm ai nghi ngờ.
Họ cũng không nghi ngờ giữa Lục Tư Thần và Tuệ Hoa xảy ra tình cảm.
Vì không chỉ riêng những người ở đó, mà không chừng hết cả nước đều biết đến Tuệ Hoa, Tuệ tiểu thư duy nhất của Tuệ gia, mang trong người giới tính thứ hai.
Không chỉ thế, cả chuyện tình ái của Tuệ Hoa với mấy cô người mẫu ngôi sao hạng A kia, đã từng có một thời gian nổi ầm ầm trên mạng.
Mà hành động Tuệ Hoa một mực kéo Tư Duệ theo mình, dấy họ nghi ngờ với bọn họ, rằng vị Tuệ tiểu thư này nhấm đến cô nàng kia rồi.
Phía xa xa kia, ánh mắt như hổ đói nhìn đến, Thục Ái nắm chặt váy áo, khuôn mặt dịu dàng giờ lại chứa nhiều thành kiến, ghanh ghét.
Giai Trân bên cạnh nhìn theo họ một cách đâm chiêu, chỉ có Lục Tư Ẩn mảy may không quan tâm.
Dù sau, thằng con trai này có ghét ông như thế nào cũng không làm Lục gia mất mặt.
Ông nhấc ly rượu uống mấy ngụm.
Hôm nay, là ngày sinh nhật mình, đáng lẽ ra phải vui, nhưng hiện giờ tâm trạng lại có chút tệ.
Lục Tư Ẩn càng uống lại càng thấy không đủ mà muốn uống thêm, men rượu đã thắm vào người khiến kí ức năm nào mơ hồ hiện về, là kí ức chẳng mấy vui nhưng lại chẳng thể quên nổi.
Vì trong kí ức đó, có nụ cười rạng rỡ và cả những giọt nước mắt của cô gái ấy. Lục Tư Ẩn cười nhạt, nốc hết ly rượu đến ly khác.
Càng uống để đầu óc có thể quên đi, nhưng lạ thay lại càng nhớ rõ hơn.