Cuộc sống vẫn diễn ra thường ngày, buổi sáng Tư Duệ vẫn đến lớp.
Kể từ ngày hôm đó, trong trường chẳng có ai dám nói xằng bậy hay bắt nạt cô nữa, cả Khã Hân có ghét đến liếc xéo liếc dọc cũng chẳng nói lời nào, vì thế mà mỗi ngày đi học đều yên ổn.
Tư Duệ đang đi có tiếng phía sau gọi lại, họ đi đến, nói:
"Bài thuyết trình em soạn xong chưa"
Tư Duệ lấy trong túi ra hai tờ A4, đưa cho người đó: "Xong rồi ạ, chị xem lại nếu có sai sót hay thiếu gì thì nói với em để sửa lại."
Người đó nhìn một lượt trên tờ giấy, gật đầu: "Được, vậy chị đi trước đây."
"Dạ."
Chuông vào tiết reo lên, Tư Duệ đi nhanh về lớp.
Sắp cuối năm học, như thường năm, nhà trường lên kế hoạch cho sinh viên năm cuối thực tập, Tư Duệ chỉ mới hết năm đầu, nhưng vì tính tình ham học hỏi, cô cùng một số sinh viên cùng khóa viết đơn đăng kí. Nộp đơn xong, hai ngày sau thì được phê duyệt, nhà trường sắp xếp dự định tuần sau sẽ khởi hành.
Trước đó một bữa, Tư Duệ chuẩn bị đồ đạc vào vali, sắp xiếp một số giấy tờ và đồ cá nhân vào chiếc balo nhỏ rồi để sang một góc.
Trời cũng không còn sớm, cô lên giường nằm ngủ sớm để sáng mai có tin thần thật phấn trấn.
Ngày xuất phát cũng đã đến, Tư Duệ thức rất sớm để chuẩn bị và xem xét lại hành lí.
Xong xuôi, cô khiêng hành lí xuống nhà, những người trong nhà điều lẽo đẽo theo sau, dặn dò nhiều thứ, vì lần đầu cô ở bên ngoài khiến họ không khỏi bận tâm.
Tư Duệ cũng không biết nói gì nhiều, chỉ biết an ủi vài ba câu với họ rằng bản thân mình có thể tự lo được.
Không bao lâu sau, xe đoàn của trường đã đậu trước cửa nhà, Tư Duệ khiêng hành lí lên xe rồi xuất phát. Nơi Tư Duệ thực tập là thành phố bên cạnh, đi xe tầm nửa ngày là đến nơi.
Nhà trường sắp xiếp chổ ăn, chổ nghỉ cho sinh viên, phương tiện đi lại cũng chuẩn bị hẳn hôi, việc của sinh viên là đóng tiền còn lại nhà trường lo hết.
Tư Duệ cùng đàn anh chị đi đến địa điểm đầu tiên, là chi nhánh của một tập đoàn nổi tiếng về sản xuất đồ gia dụng.
Nơi đây đối với sinh viên năm nhất như các cô học được rất nhiều điều, tiếp thu được nhiều kiến thức vô cùng bổ ích, trong khí đó những kiến thức đó sang năm hai mới bắt đầu dạy.
Giờ cô hiểu trước, sau này học lại xem như tiếp thu bài nhanh hơn.
Lúc đầu nhà trường sẽ tổ chức ba địa điểm thực tập trong vòng một tháng, nhưng sau đó lại hạ xuống thành hai địa điểm trong một tháng, nếu tính ra một nơi cô thực tập khoảng mười lăm ngày. Sáng thứ sáu, hành trình đoàn xe sinh viên đến địa điểm thứ hai, là công ty xây dựng của tập đoàn lớn nhất thành phố, mà mai mắn thay là là ngày diễn ra buổi họp các cổ đông dân sự.
Nhà trường đã xin để sinh viên tham gia kì họp với tư cách là người tham dự và ngay sau đó được phía công ty đồng ý, các sinh viên được hoà mình vào nhân viên chuyên trách thật thụ của công ty.
Nhóm sinh viên được mặt đồ công sở công ty như bao người khác, trên cổ đeo theo một chiếc cavat, trong rất chỉnh chu.
Mọi người đứng bên ngoài, xiếp thành hai hàng chờ các cấp cao của công ty, thể hiện phép lịch sự và tôn trọng.
Mà Tư Duệ lại không ngờ, khi các lãnh đạo cấp cao đến nơi, trong số các vị đó có cả Lục Tư Thần, vị thiếu gia cũng đang trong thời gian công tác của nhà cô.
Nhưng lại không ngờ rằng, lại trùng hợp chạm mặt nhau ở đây, tuy bất ngờ nhưng Tư Duệ biểu lộ ra vẽ mặt rất tự nhiên.
Lục Tư Thần sau khi phát hiện cô cũng không gì khác lạ, ánh mắt tỏ ra như bao người khác, trong chẳng quen biết nhau.
Sau khi bắt đầu cuộc họp, nghe người ta giới thiệu anh là cổ đông lớn của công ty.
Kế hoạch dự kiến sẽ xây khách sạn ở mãnh đất trống ven biển, với các ưu điểm khí hậu mát mẻ trong lành, cảnh quan thiên nhiên đẹp, nằm ở khu địa lí vô cùng thuận lợi.
Dự án sẽ tiến hành trong nửa tháng tới với mức chi phí dự kiến là năm nghìn tỷ.
Tư Duệ nghiêm túc quan sát, sau đó ghi chép lại những điều bổ ích vừa học hỏi vào cuốn ghi chú, nhưng dù vậy ánh mắt vẫn không thể bỏ lơ người con trai đang ngồi trước kia.
Anh nghiêm túc xem kế hoạch đang thuyết trình, vừa xem xét bản kế hoạch trên tay, lâu lâu đôi mài cau lại rồi lại dãn ra.
Nghỉ đến mục đích của mình hiện tại là gì, cô không thể nhìn được anh lâu thêm nữa, mà tiếp tục quan sát tình hình.
Cuộc họp diễn ra trong vòng ba tiếng, sau khi tan họp, Tư Duệ rời khỏi phòng đã mất dấu Tư Thần, cô đảo mắt xung quanh tìm kiếm chẳng thấy bóng dáng của anh, sau đó nói với những người kia rằng mình đi vệ sinh.
Nhưng thật chất, muốn tìm Lục Tư Thần để ngắm anh một chút, khổ nổi cô không biết anh đang ở đâu, cũng chưa kịp tìm hiểu từng bộ phận của công ty.
Đi một lúc không biết đã đi đến khu nào rồi, cảm thấy việc tìm anh hiện tại là không thể nào, nên sớm bỏ cuộc quay lại chổ cũ.
Đi được vài bước nghe loáng thoáng tiếng nói phía sau: "Cô đem cà phê lên tầng hai cho Lục giám đốc với phó giám đốc."
Nghe thế, cô ngập ngừng vài giây, chân giậm tại chổ, lúc sau liền đánh liều mà đi theo.
Nhân viên đó nhớ trực bản thân còn một số chuyện cần phải làm, mắt nhìn thấy Tư Duệ liền đến nhờ vã.
Không ngờ, định đi theo cô ta, tình cờ bản thân lại làm công việc bưng nước ấy, đường đường chính chính gặp mặt Lục Tư Thần.
Cô sẽ đem cà phê lên, và đối diện trực tiếp với Tư Thần sau cái lần đó, nghỉ đến tay chân lại trở nên bủn rủn, đứng trước cửa phòng mà trái tim đập phình phịch liên hồi, cố lắm mới đưa tay lên rõ cửa.
Không phải giọng anh, mà là giọng người đàn ông lạ cất lên: "Vào đi."
Tư Duệ thầm trấn an bản thân "không sao cả, không sai cả" rồi đẩy cửa bước vào.
Lục Tư Thần và một người đàn ông khác đứng nhìn ra cửa sổ, chẳng ai đoái hoài đến cô, làm cô cũng không quá mức chân không bước nỗi.
"Tôi đem cà phê lên cho hai vị."
Người đàn ông kia lên tiếng: "Để trên bàn đi."
Tư Duệ để cà phê lên bàn, lúc rời đi còn quyến luyến nhìn đến Lục Tư Thần một cái, tiếc thay, ngoài chóp mũi nhỏ cao ra thì chẳng còn thấy gì nữa, tuy hơi tiếc nhưng cô cũng phải rời đi mau.
Người nào đó bên ngoài khuôn mặt tỏ ra lạnh lùng chẳng thèm nhìn đến, mà bên trong đã cuồn cuộn sóng vổ.
Tư Duệ đi về sảnh, mọi người đang đứng chờ cô liền nói.
"Chúng ta đi ăn đi."
Tư Duệ thấy hôm nay trong người không được khoẻ, lại có cảm giác kì kinh nguyệt sắp đến rồi, nhìn lịch thì không phải, nhưng thường khi kỳ kinh nguyệt của cô luôn không đúng ngày nên cũng rất nghi ngờ.
Cô sợ làm mất nhã hứng của mọi người nên từ chối.
"Xin lỗi mọi người nhé, em thấy trong người không khoẻ, muốn về nghỉ ngơi."
"Vậy em muốn ăn gì không? Tụi chị mua về cho em."
"Dạ, khỏi ạ, em lúc về sẽ ghé mua luôn."
"Vậy bye em nhé."
"Dạ."
Tư Duệ quải cặp lên quai, ra ngoài bắt taxi, trong thời gian chờ đợi, một chiếc xe hơi màu đen sang trọng đổ trước mặt, cô phản ứng lùi về sau một bước.
Kín xe hạ xuống, mặt Tư Thần hiện ra làm cô khá bất ngờ: "Thiếu gia."
"Đợi ai đấy?"
"Tôi đợi taxi quay về khách sạn."
"Lên xe đi."
"Dạ?"
"Lên xe đi, tôi đưa em về."
Tư Duệ không đến liền, qua vài giây cô mới chậm đến mở cửa xe ngồi vào.
Tư Thần úp quyển sách trên tay để sang một bên, nhàn nhạt hỏi: "Đến đây bao lâu rồi?"
"Một tuần rồi ạ."
Cuộc đối thoại đến đây chấm dứt, từ quảng đường về khách sạn không thêm lời nào.
Xe đến khách sạn, Tư Duệ tháo dây an toàn để.
Tư Thần nhìn qua, điềm tĩnh nói: "Em dọn đồ đi, qua ở với tôi."
Câu nói ấy khiến cô khựng lại, qua vài giây mới tiếp thu được, và khá sốc với lời nói ấy, còn anh thì trong rất bình thản.