Tư Duệ về khách sạn, soạn đồ trong trạng thái thất thần, nghỉ lại lúc trên xe, anh đưa ra đề nghị đó trong lòng không hiểu sao lại xao động dữ dội, cố nén hơi thuở đang nhanh kia.
Tuy muốn nhưng cũng ngại đồng ý, cô đành tìm cách từ chối: "Không được đâu ạ, tôi đi cùng trường, nếu tách ra như thế sẽ không hay lắm, với ở với thiếu gia, sợ sẽ làm phiền cậu."
"Chuyện nhà trường tôi sẽ điện nói."
"..."
Qua vài giây anh nói tiếp: "Làm phiền thì cũng không hẳn, nhưng nếu muốn thì cũng không sao, tôi có thể chấp nhận."
"..."
"Tôi hôm qua giờ đã không ăn uống gì rồi, biết sao không?"
Giọng anh đáng thương nói tiếp: "Vì không ăn được đồ bên ngoài, đúng là cái gì ở nhà cũng sẽ hấp dẫn, cũng sẽ ngon hơn."
Tư Thần đảo mắt nhìn qua, Tư Duệ không hiểu sao lại ớn lạnh một cái. Nghe hơi vô lí như không nghĩ ra được câu phản bác.
Thật sự, nếu anh muốn thì không gì không thể.
Dọn đồ xong, Tư Duệ kéo vali ra ngoài, người của anh đợi cửa sẳn bên ngoài, thấy cô liền nhanh nhẹn cầm lấy vali trên tay.
Tư Duệ: "Cảm ơn."
"Đừng khách sáo, là việc tôi nên làm thôi."
Tư Duệ lúc dọn đồ cố ý nối dài thời gian để anh tức giận rồi không muốn cô đến ở chung nữa.
Nhưng theo cái hiện tượng này thì hiểu, thứ anh đã muốn thì không bao giờ thay đổi.
Chiếc xe đi một đoạn đường, cô nói: "Thiếu gia có thể ghé ở siêu thị được không?"
Anh không hỏi lại mà liền đồng ý: "Được."
Chiếc xe lái đến siêu thị rồi dừng lại, Tư Thần liếc mắt nhìn khí hậu khắc nghiệt nóng bức thế này, liền nói: "Em muốn mua gì cứ nói, trời nóng thế này ngồi trên xe đi."
Tư Duệ sửng người, cười ngượng: "Không sao đâu ạ, tôi có thể đi được." Nói xong, cô liền tức tốc xuống xe, một lúc sau quay lại trên tay cầm một cái bọc đen, không để ý miệng bọc đang hở ra, Tư Thần vô tình quay qua nhìn thấy, anh nhìn rõ được vật bên trong là đồ cho con gái mỗi tháng phải sử dụng, trong đầu anh hiện lên suy nghĩ, sau đó vẽ mặt dãn ra rất nhiều.
Sau việc ngoài ý muốn đêm hôm đó, giờ đây cô lại đến tháng, thì mọi chuyện không quá xa đến mức không thể tưởng tượng.
Nơi Tư Thần ở là chung cư cao cấp, mỗi căn hộ không khác gì căn biệt thự thu nhỏ, mỗi căn đều có hồ bơi riêng, có một cái sân riêng dù phía dưới hay trên tầng.
Vì nơi đây, xây lên là dành cho những cậu ấm cô chiêu ở, nên những chủ nhân của toà chung cư này đều là những khuôn mặt trẻ với độ giàu sang nức tiếng.
Tư Duệ nhìn căn hộ cũng không lấy làm bất ngờ, nhưng chỉ cảm thán lên rằng, đúng là thiếu gia nhà cô, độ chịu chi rất mạnh tay. Tư Thần chỉ đến một căn phòng: "Đây là phòng em."
Cô nhìn đến căn phòng đó, rồi nhìn đến phòng đối diện thầm nghĩ có lẽ đây là phòng của anh.
Giờ này đã trưa, trong bụng chưa có thứ gì nên không khỏi đói và mệt.
Tư Duệ nhận phòng xong liền lao nhanh vào phòng tắm, kiểm tra cơ thể mình thì không phải đến tháng, vì sắp đến tháng cô cũng hay mệt như thế, có khi lại đau bụng quằn quại.
Nếu giờ chưa đến lại thấy mệt mõi, chứng tỏ một hai hôm nữa sẽ đến thôi.
Tư Duệ cởi hết đồ ra bước chân vào bồn nước ấm vừa xả, cảm giác mọi mệt nhọc ban ngày đều tẩy sạch không tùy vết, cơ thể cũng nhẹ nhàng thoải mái đi hẳn.
Tắm xong, Tư Duệ chẳng màng cái bụng đang đói meo của mình, ngã dài xuống giường ngủ.
Cơn ngủ chưa được sâu thì bên tay đã nghe tiếng người gọi, hai mắt nặng trĩu chẳng muốn mở nên phướt lờ cho qua.
Lục Tư Thần sau mấy tiếng gọi cô vẫn không một phản ứng, anh đi đến kéo chăn ra nắm cố tay cô kéo lên, giọng ra lệnh
Tư Duệ quay lưng lại, dụi dụi vào gói, giờ đói với cô chỉ có ngủ, ngủ là chân ái, còn ăn uống để sau đi.
"Thiếu gia ăn trước đi, tôi sẽ ăn sao."
"Không được."
Giọng anh nắm lấy tay cô kéo qua: "Ăn trước đã."
"Không." Tư Duệ dựt tay mình ra khỏi bàn tay anh, ôm chặt gói ôm, quả quyết nói: "Tôi không ăn, chỉ muốn ngủ thôi."
Tư Thần không nói thêm lời nào, đứng đó nhìn chằm lấy cô, ánh mắt nheo lại.
Vài phút sau đó.
Tư Duệ mắt nhắm mắt mở ngồi ở bàn ăn.
Thật sự, cô chịu không nổi, đầu muốn rớt xuống bàn luôn, vậy mà anh cương quyết phải lôi cô đến bàn ăn cho bằng được.
Sức cô yêu ớt, sao làm lại anh.
Tư Thần gắp thức ăn vào chén cho cô, Tư Duệ nhìn xuống gắp bỏ vào miệng, nhai nhưng không có ý định nuốt, cứ nhơ nhơ mãi, Tư Thần nhìn không vừa mắt, gõ đũa vào chén của cô: "Nuốt nhanh lên!"
Tư Duệ miễn cưỡng nuốt xuống, gục đầu xuống than thuở nói: "Thiếu gia, tôi thật sự không chịu được nữa...rất, rất buồn ngủ."
"Ăn hết chén đó, tôi cho em ngủ."
Tư Duệ ngước mặt lên nhìn vào chén, chậm chạp cầm đũa lên ăn, vậy mà cô vẫn có tâm tình hỏi: "Là thiếu gia nấu sao ạ?"
Vì lúc nảy anh nói không thể ăn đồ ăn bên ngoài kia mà, giờ chỉ có hai người, cô không nấu thì chỉ còn anh là người nấu thôi.
Dù biết vậy nhưng lại không cằm lòng được mà hỏi.
Lục Tư Thần từ tốn trả lời: "Ừm, vậy em phải ăn nhiều vào."
Tuy Duệ gật đầu, anh nhìn việc miễn cưỡng của cô không khỏi buồn cười, nghỉ đến nửa tiếng trước, lúc cô về phòng không bao lâu anh đã điện đặt thức ăn bên ngoài, khi giao đến anh bày biện ra tô rồi đến gọi cô ra ăn.
Nhưng đứng ngoài gõ cửa kiêu mà bên trong không có tiếng động, anh lo lắng sợ cô bên trong xảy ra chuyện, liền mở cửa đi vào, ai mà ngờ, anh lại lo lắng dư thừa, cô nằm trên giường ngủ ngon lành chứ chẳng bị làm sao cả.
Lúc đầu, Lục Tư Thần nghĩ là cô đang mệt, nhớ đến đồ cô mua dành cho con gái có tháng, nên không dám làm kinh động đến cô, gón gén đến cửa thì sựt nhớ sáng giờ cô chưa ăn gì, anh liền nhanh chóng quay lại gọi cô.
Trong người mệt mỗi, nếu không ăn nữa sẽ xuống sức, có khi lại đổ bệnh, nên anh quyết phải lôi cô xuống bàn ăn cho bằng được.
Nhìn cô ăn như mèo hởi, anh cũng không nhịn nỗi, tay bỏ đũa xuống đi vòng qua kéo ghế ngồi bên cạnh, cầm lấy chén cơm đôi đũa trên tay cô, gấp thức ăn vào chén, sau đó lấy luôn cây muỗng chan canh mυ"ŧ lên từng muỗng đưa đến cô: "Há miệng ra."
Anh không kiên nhẫn, thúc giục: "Há miệng nhanh lên."
Tư Duệ vô thức làm theo, anh đút cơm vào miệng cô, hệt như mấy người bố đang chăm bẩm con gái ăn cơm, chỉ là còn thiếu câu: "Con gái của ba ăn thật ngoan" nữa thôi.
Đại thiếu gia cũng có một ngày phải hạ mình hầu hạ người khác, thật khiến người khác một phen bất ngờ.