Thứ nhất, nàng sau xét đến những cái quy củ của thời cổ đại này, lúc nam nhân chuyện không thích có nữ nhân ở bên cạnh nghe.
Thứ hai, cũng là nguyên nhân thực sự, nàng muốn nhân cơ hội này tiếp tục nghiên cứu cách mở cửa hàng trên ứng dụng Taobao.
Một lần nữa quay trở lại vị trí ngồi ban đầu, Hách Tri Nhiễm tiếp tục đưa ý thức tiến vào không gian. Nàng đọc một lượt toàn bộ thông tin về việc mở cửa hàng.
Hóa ra, muốn mở cửa hàng trên ứng dụng Taobao phải đặt thế chấp 1000 tệ, may mắn trong tài khoản Alipay của nàng còn chút ít tiền trinh.
Quyết đoán giao tiền thế chấp, chỉ chờ chứng thực thành công là xong. Kế tiếp Hách Tri Nhiễm cần phải chọn lựa đội ngũ chế tác mặt tiền cho cửa hiệu của mình trong Taobao, để giúp nàng thiết kế giao diện có phong cách thích hợp.
Chọn đi chọn lại, cuối cùng Hách Tri Nhiễm tuyển chọn một tài khoản thiết kế giả cổ, cái này cực kì thích hợp với phong cách của cửa hàng cô hướng tới.
Nhưng giá cả khiến nàng cảm thấy có chút cắt thịt, vậy mà mất 288 tệ.
Cắn răng trả tiền, Hách Tri Nhiễm có cảm giác bản thân trở thành kẻ nghèo khó trong nháy mắt.
Nhưng mà không sao, nàng có niềm tin trong tương lai sẽ có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Xác thực sẽ hoàn thành trong 24 giờ, Hách Tri Nhiễm cảm thấy bản thân không cần thiết phải chờ đợi, chỉ cần khi nào nhớ tới thì kiểm tra một cái là được.
Áng chừng thời gian, đã qua nửa canh giờ.
Có lẽ Mặc Cửu Diệp nói chuyện với hai người kia cũng sắp kết thúc.
Hách Tri Nhiễm kéo lê thân thể mệt mỏi quay trở lại phòng.
Quả nhiên, Tạ Thiên Hải và Phương Truyền Châu đã rời đi. Nương theo ánh nến yếu ớt quan sát sắc mặt của Mặc Cửu Diệp, thấy hắn có vẻ nhẹ nhõm hơn so với ban nãy rất nhiều, nàng hiểu được hắn đã giải thích rõ ràng việc hiểu lầm.
Mặc Cửu Diệp chậm rãi nói.
"Sự việc đã giải quyết xong."
"Bọn họ tin ngươi nói?" Hách Tri Nhiễm dò hỏi.
"Ừ, chỗ trống ở đó rõ ràng như vậy, không phải do họ có tin hay không."
Còn Mặc Cửu Diệp nói với hai người kia như thế nào, Hách Tri Nhiễm cũng không dò hỏi kỹ, nàng chỉ cần biết kết quả thế nào thì tốt rồi.
"Vê sau chúng ta ăn dùng cái gì, hoặc làm gì đó đều mang theo nhà Tạ và nhà họ Phương có được không?"
Hách Tri Nhiễm nghĩ tới việc Mặc Cửu Diệp mang cô đi dọn sạch quốc khố, đồ vật bên trong đương nhiên thuộc về cả hai người.
Chỉ cần Mặc Cửu Diệp không có ý kiến, cô cũng không ngại dùng một nửa tài sản của hắn đi nuôi người nhà họ Tạ và người nhà họ Phương.
Mặc Cửu Diệp trầm tư trong một thoáng chớp mắt.
"Nhìn tình huống cụ thể mà làm thôi, dù sao hiểu lầm cũng đã giải, nhưng cũng phải tránh không để cho bọn họ phát hiện ra cái gì."
Trong lòng Hách Tri Nhiễm hiểu rõ: "Được, làm theo ý của chàng."
Hai người nói mấy câu, Hách Tri Nhiễm đi ra bên ngoài chuẩn bị rửa ráy một phen.
Kết quả, nàng vừa mới đi đến cửa phòng bếp, lập tức nghe thấy trong một góc nào đó phát ra từng đợt âm thanh khiến người khác phải ngại ngùng.
Cố tình Hách Tri Nhiễm lại rất quen thuộc với giọng người này.
Đúng là Lý Nhu Nhi.
Nàng không tự chủ mà cười cười, lúc ở chỗ Bành Vượng cảm thấy có gì đó sai sai, lại phát hiện ra ánh mắt nha dịch kia nhìn Lý Nhu Nhi không bình thường. Lúc ra ngoài lại phát hiện ra Lý Nhu Nhi giả vờ hô đau.
Chỉ không ngờ được, hai kẻ đó đã quấn lấy nhau nhanh như vậy.
Hách Tri Nhiễm không có đam mê phá hỏng chuyện tốt của người xấu, nhanh chóng đi vào trong bếp lấy nước, mang về phòng rửa sạch qua loa mặt mũi tay chân, rồi chuẩn bị nghỉ ngơi.