Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 109



Rất có khả năng hắn ta được ai đó chỉ thị, bên ngoài là sai nha, thực ra là nhãn tuyến người đó đặt ở chỗ này giám thị Mặc Cửu Diệp.

Nếu đúng là như vậy, tên Lý Hổ này không thể để lại.

Tuy trong lòng nghĩ những điều này, nhưng trên mặt Hách Tri Nhiễm một chút cũng không biểu lộ ra ngoài.

“Chu quan sai, ta sẽ không bỏ chạy."

“Bát ca, đừng do dự, công việc của chúng ta quan trọng.” Lý Hổ lại một lần nữa thúc giục.

Chu Lão Bát nặng nề gật đầu.

"Cũng được, ta sẽ tin tưởng ngươi một lần, trước buổi trưa, chúng ta gặp nhau ở chỗ này."

Hách Tri Nhiễm đạt được mục đích, lập tức thở phào trong bụng.

"Yên tâm đi, ta đảm bảo sẽ không đến muộn."

Cùng hai vị sai nha đường ai nấy đi, Hách Tri Nhiễm nhanh chóng đẩy xe ván gỗ đi đến chợ.

Trong chợ rất náo nhiệt, người đến người đi, âm thanh rao hàng không dứt.

Thời gian của Hách Tri Nhiễm có hạn, đối với không khí náo nhiệt của nơi này chỉ tùy ý nhìn xem.

Hai bên đường phố đều có các loại cửa hàng mở cửa buôn bán.

May mắn thay, Hách Tri Nhiễm kế thừa hoàn toàn ký ức của nguyên chủ, nên mới có thể đọc hiểu mấy cái bảng hiệu chữ phồn thể kia.

Đi đến trước một cửa hàng bán thịt, sau khi dò hỏi giá cả một phen, Hách Tri Nhiễm vui sướng phát hiện xương sườn nơi này rẻ hơn nhiều so với thịt.

Thịt heo 18 văn tiền một cân, mà xương sườn chỉ cần 8 văn. Hách Tri Nhiễm không hề do dự mà mua cả phiến xương sườn, chẳng những vì giá cả quá rẻ, mà còn vì nàng rất thích ăn.

Người khác nhìn vào còn cảm thấy nàng thật biết tính toán, tiếc tiền không dám mua thịt heo giá cao, chỉ có thể mua được xương sườn giá rẻ.

Sau khi mua sườn xong, nhờ ông chủ chặt thành từng miếng nhỏ, đặt lên xe ván gỗ.

Hách Tri Nhiễm tiếp tục đi vào trong một tiệm tạp hóa.

Chủ tiệm tạp hóa nhìn qua có vẻ hết sức khổ sở, cúi gục đầu trên quầy hàng, ngay cả khách bước vào cũng không ngẩng đầu nhìn một cái.

Nếu là ở kiếp trước, gặp được người buôn bán như vậy, Hách Tri Nhiễm sẽ nhanh chóng lựa chọn bỏ đi.

Nhưng mà ở chỗ này lại không thể như vậy, nàng không muốn lãng phí thời gian tìm kiếm một tiệm tạp hóa khác, vì vậy nàng chỉ có thể tự mình chuyển động qua lại trong cửa hàng.

Hàng hóa trong cửa tiệm bày biện có chút lộn xộn, nhìn một vòng, Hách Tri Nhiễm cũng chưa tìm thấy đồ vật mình muốn.

"Chủ tiệm, chỗ của ông có giấy dầu chứ?"

Chủ tiệm nghe thấy khách hàng hỏi, mới uể oải buồn bã ngẩng đầu.

"Có giấy dầu, tiểu nương tử muốn bao nhiêu?"

Hách Tri Nhiễm nghĩ, sau này nàng sẽ thường xuyên lấy đồ vật ra từ trong không gian, không thể giống như tương thịt bò, mỗi lần đều đựng vào tay được.

Bởi vậy mà nói, giấy dầu đối với nàng càng nhiều càng tốt.

"Chỗ của ông có bao nhiêu giấy dầu, ta đều lấy hết."

Hiển nhiên chủ tiệm không hề tin lời nói của nàng.

"Tiểu nương tử, không phải ngươi nói đùa chứ? Nơi này của ta có rất nhiều giấy dầu." "Ta không nói chơi, chỉ cần giá cả vừa phải, đảm bảo ta đều lấy."

Chủ tiệm vội vàng đứng dậy, đi ra phía sau mành, rất nhanh đã ôm một xấp giấy dầu quay trở lại.

Hách Tri Nhiễm nhìn ra số lượng này ít nhất phải có một nghìn tờ, đúng là không ít.

Chủ tiệm đem giấy dầu đặt lên quầy.

"Tiểu nương tử, đám giấy dầu này có 1100 tờ, 1 văn tiền mười tờ, giá cả này đảm bảo ngươi không mua được ở nơi nào khác."

Tuy rằng Hách Tri Nhiễm đối với giá cả thời đại này hiểu biết không rõ ràng lắm, nhưng bằng trực giác, nàng biết chủ tiệm không hề lừa gạt nàng.

"Được, tất cả đám giấy dầu này ta đều lấy."