Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 110



Nàng nương theo cổ tay áo che đậy, từ trong không gian lấy ra hai chuỗi tiền đồng.

Những tiền đồng này đều thuận tay lấy từ trong quốc khố, có tận vài rương, nàng tiêu một chút cũng không đau lòng.

Đếm 110 văn trả cho chủ tiệm, Hách Tri Nhiễm vừa muốn ôm giấy dầu ra cửa, thì thấy một người trẻ tuổi hoang mang tới loạn chạy vào trong.

“Cha, con vừa đến nhà trọ hỏi thăm một phen, khách buôn đặt hàng vải dầu với chúng ta thực sự bỏ trốn rồi.”

Chủ tiệm suy sụp ngồi ở trên ghế, hai tay che mặt, không biết có phải đang khóc hay không.

Người trẻ tuổi đi qua bên người Hách Tri Nhiễm, tiến vào phía trong quầy.

"Cha, hiện tại phải làm sao bây giờ?"

Chủ tiệm lắc đầu, trong giọng nói thể hiện sự bất đắc dĩ.

"Ai... Tất cả tiền mặt của chúng ta đều mang đi đặt hàng lô vải dầu này, hiện giờ khách buôn đã bỏ trốn, chúng ta cũng chỉ còn cách đem số vải dầu này bán ra giá thấp."

Hách Tri Nhiễm nghe đến đây, lập tức quay trở lại.

Nàng cảm thấy rất hứng thú với vải dầu trong miệng hai người này.

"Ông chủ, vải dầu mà hai người nói có ở đây không, cho ta nhìn một cái."

Chủ tiệm nhìn vê phía Hách Tri Nhiễm, vẫn là vẻ mặt bất đắc dĩ như cũ.

"Tiểu nương tử, ngươi cũng đừng thêm phiền, vải dầu kia là dùng để chế tạo ô che mưa, ngươi có mua cũng không dùng được."

Vừa rồi Hách Tri Nhiễm mới phỏng đoán, vải dầu trong miệng bọn họ có phải dùng trong việc che mưa hay không, nghe chủ tiệm nói như vậy, nàng đã hoàn toàn có thể xác định đây chính là đồ vật mình cần tìm. "Chủ tiệm, dù sao vải dầu của ông cũng muốn bán ra ngoài, không bằng cho ta xem một chút, nếu như thích hợp, ta sẽ mua một ít."

"Tiểu nương tử, ngươi chờ một lát, ta mang ít hàng mẫu cho ngươi xem." Người trẻ tuổi đầu óc linh hoạt hơn so với chủ tiệm, cũng không chê phiền hà, vội vàng đứng dậy đi lấy vải dầu.

Rất nhanh, hắn ta mang một cuộn vải dầu màu xanh lơ và một cuộn màu đen quay trở lại.

"Tiểu nương tử, ngươi nhìn xem, vải dầu của nhà chúng ta mỏng nhẹ, làm thành ô che mưa vừa bền lại nhẹ nhàng."

Hách Tri Nhiễm đưa tay sờ vào vải dầu, quả nhiên giống như người trẻ tuổi nói, vải dầu rất mỏng.

Tuy nhiên vải được dệt rất kĩ càng, vừa nhìn đã biết chất lượng tốt.

"Vị tiểu ca này, không biết vải dầu này có giá như thế nào?"

Dường như người trẻ tuổi không làm chủ được, quay đầu thương lượng với chủ tiệm.

"Cha, con thấy vải dầu này của chúng ta chỉ cần có thể thu hồi vốn là được, hay là bán ra với giá gốc?"

Chủ tiệm gian nan gật đầu.

"Tiểu nương tử nếu như mua cả cuộn, thì dựa theo giá chúng ta nhập về, 500 văn một cuộn."

Hách Tri Nhiễm không hiểu biết giá hàng, nhưng cứ nghe thấy báo giá tiền văn, đối với nàng mà nói đều cảm thấy rất rẻ.

Nàng lại dò hỏi chiều dài và độ rộng mỗi cuộn vải, cuối cùng tính toán, nếu dùng vải dầu này để chế tạo lều trại đơn giản, một cuộn vải dầu có thể làm được hai cái.

"Chủ tiệm, vải dầu ông còn có bao nhiêu cuộn?"

Chủ tiệm một lần nữa trừng lớn đôi mắt: "Ngươi muốn lấy bao nhiêu?" Hách Tri Nhiễm tính toán một chút, nàng muốn chế tạo lều trại đơn giản có thể chứa được hai người. Nhà họ Mặc tổng có mười hai người, còn có nhà họ Tạ cùng nhà họ Phương cũng có hai mươi người.

Còn có những nha dịch cả ngày nghĩ cách chiếm chỗ tốt từ phạm nhân cũng không tiện bỏ qua.

Nhiều người như vậy, ít nhất cũng phải 25 cái lều trại.

"Chủ tiệm, ta muốn mười hai cuộn vải dầu."

Chủ tiệm nghe thấy số lượng, cảm giác đầu tiên chính là tai mình nghe nhầm, không màng hình tượng đào lỗ tai.

Vẫn là người trẻ tuổi phản ứng nhanh.

"Tiểu nương tử ngươi chờ chút, ta đi lấy vải dâu cho ngươi."