Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 111



Hách Tri Nhiễm giơ tay ngăn hắn ta lại.

“Không vội, ta mua nhiều đồ vật như vậy, không biết quý cửa hàng có thể giao hàng tận nơi cho ta được không?”

“Có thể, chỉ cần là trong huyện Vân Lai đều có thể đưa hàng.” Người trẻ tuổi vội vàng đáp ứng.

Sau khi xác định có thể đưa hàng, Hách Tri Nhiễm lại mua thêm đủ số lượng gậy trúc và dây thừng.

Trả bạc, nàng còn không quên dặn dò.

"Tiểu ca, ta muốn tám cuộn màu đen, năm cuộn màu xanh lơ, tính cả đám gậy trúc và dây thừng cùng nhau đưa đến nhà trọ ở thành tây."

"Được rồi, không thành vấn đề." Người trẻ tuổi nhận lời rồi chạy ra phía sau chuẩn bị hàng hóa.

Thấy tiệm tạp hóa không còn đồ vật gì mình cần mua, Hách Tri Nhiễm mới đẩy xe rời đi.

Ở trên đường nàng cố ý tìm mấy ngõ nhỏ không có người, đem lương thực từ trong không gian lần lượt lấy ra ngoài đặt ở trên xe ván gỗ.

Còn có các loại rau dưa được bán bởi người nông dân, nàng cũng mua một ít, dùng để làm vỏ bọc cho số vật tư lấy từ không gian.

Hách Tri Nhiễm mua sắm suốt một chặng đường, lại lặng lẽ từ trong không gian lấy ra một ít gia vị và vật phẩm khác.

Lúc đi qua cửa hàng lương thực, nàng mua thêm một vò dầu hạt cải, còn thuận tiện hỏi ông chủ mua hai cái bình không giống y hệt, dùng dầu đậu phộng trong không gian lần lượt đổ đầy.

Cuối cùng ở quầy người thợ rèn mua ba cái chảo sắt lớn, ba xẻng đảo đồ ăn, ba cái ấm nấu nước và đồ dùng thông thường sử dụng. Xe ván gỗ càng ngày càng nặng, Hách Tri Nhiễm đẩy cũng phải cố gắng hết sức.

Không có biện pháp, mấy thứ này đều cần thiết phải trưng ra bên ngoài, nàng không dám thu vào trong không gian mang trở về, chỉ có thể chịu khổ đẩy xe ván gỗ một đường đi về phía trước.

Trong lòng Hách Tri Nhiễm biết, lấy thể lực của thân thể này, chỉ sợ không có biện pháp đi tiếp đến chỗ xa hơn.

Bởi vậy, nàng không còn lựa chọn nào khác chỉ có thể theo đường cũ quay trở về.

May mắn thay, ở lối vào của chợ có một cửa hàng vải. Hách Tri Nhiễm mua sắm hơn ba mươi chiếc chăn bông cùng số lượng kim chỉ lớn, và nhờ người của tiệm vải mang đến nhà trọ như cũ.

Nhìn đồng hồ treo tường trong không gian, còn nửa giờ nữa là đến thời gian nàng hẹn với Chu Lão Bát.

Hách Tri Nhiễm cố sức đẩy xe ván gỗ đi đến nơi, tính toán tìm chỗ râm mát nghỉ ngơi trong chốc lát.

Xe ván gỗ dừng ở bên ngoài một cái tường cao, Hách Tri Nhiễm tùy ý tìm đại một khối đá ngồi xuống.

Tranh thủ thời gian nhàn rỗi, nàng đưa ý thức tiến vào trong không gian xem xét thử cửa hàng của nàng đã thông qua xét duyệt hay chưa.

Kết quả làm cho nàng có chút thất vọng, trên màn hình di động hiển thị mấy chữ "Mời kiên nhẫn chờ đợi."

Hách Tri Nhiễm nhàm chán thu hồi ý thức, nhìn khắp xung quanh.

Không biết vì sao, trong lòng nàng bỗng có loại dự cảm không tốt.

Có cảm giác như có chuyện gì đó sắp phát sinh.

Có khả năng rất lớn chính là Lý Hổ đã động tạy động chân làm cái gì đó.

Tuy rằng có cảm giác, nhưng trong lúc nhất thời Hách Tri Nhiễm thực sự không đoán ra được Lý Hổ muốn làm nàng khó xử như thế nào. Thời gian từng phút trôi qua, nhìn thấy đã qua thời gian buổi trưa, Hách Tri Nhiễm càng thêm cảm thấy không ổn.

Với tính cách của Chu Lão Bát, hắn ta không giống với người không tuân thủ ước hẹn.

Huống chi, bọn họ chỉ là đi mua sắm một ít lương khô, căn bản không dùng đến nhiều thời gian như vậy.

Lập tức Hách Tri Nhiễm đưa ra quyết định, đó chính là không chờ đợi, một mình nàng quay về nhà trọ.

Mặc kệ trong hồ lô của Lý Hổ có cái gì, nàng đúng hạn quay về luôn đúng không có sai.