"Là thật, chỉ cần chàng nguyện ý đối tốt với ta, ta cũng sẽ chịu trách nhiệm với chàng cả đời."
Vừa dứt lời, lần đầu tiên nàng thấy Mặc Cửu Diệp cười.
Mặc dù hắn còn có chút yếu ớt, nhưng nụ cười kia tuyệt đối có thể làm hàng vạn thiếu nữ say đắm.
Tâm tình Hách Tri Nhiễm vui vẻ, nam nhân bổ mắt như vậy lại là của nàng.
Mặc Cửu Diệp truyền dịch xong, Hách Tri Nhiễm nhìn đồng hồ treo trên tường, đã tám giờ tối.
Bất tri bất giác hai người đã ở bên trong không gian cả ngày.
Bởi vì vội phẫu thuật giúp Mặc Cửu Diệp, Hách Tri Nhiễm vẫn chưa kịp thực hiện kế hoạch dựa vào không gian để rơi xuống từ từ của mình.
Lúc này bên ngoài trời cũng đã tối, dưới tình huống không thấy rõ hoàn cảnh bên ngoài, nàng không thể tùy tiện thực hiện kế hoạch.
Mặc dù Mặc Cửu Diệp xem không hiểu thời gian trên đồng hồ, nhưng hắn có thể cảm giác được, bọn họ đã ở trong cái không gian này một đoạn thời gian rất dài.
"Chúng ta đi ra lâu như vậy, nhất định nương cùng các tẩu tẩu sẽ rất lo lắng."
Về điểm này, không phải Hách Tri Nhiễm chưa từng nghĩ qua, chẳng qua là lấy tình trạng trước mắt của Mặc Cửu Diệp, quả thực không thích hợp di chuyển.
"Không còn cách nào khác, vết thương trên người chàng rất nghiêm trọng, không thể tùy ý di chuyển, hơn nữa bây giờ đã là giờ tuất rồi, bên ngoài trời đã tối, chúng ta không cách nào thuận lợi rơi xuống phía dưới vách đá, chỉ có thể chờ ngày mai lại nghĩ biện pháp."
Mặc Cửu Diệp cũng biết rõ đạo lý này, nhưng nghĩ đến người nhà sẽ lo lắng cho bọn họ, hắn nằm ở này cũng có chút trằn trọc trở mình...
Thời gian trở lại sáng sớm hôm nay, sau khi Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm lần lượt biến mất, Bành Vượng dẫn các quan sai kiểm tra tình hình của hai đồng đội.
Lúc ấy hai người kia không còn hơi thở, trạng thái vô cùng tương tự với Chu Lão Bát lần đó rơi xuống nước được vớt lên.
Bành Vượng nhớ tới phương pháp hô hấp nhân tạo mà Hách Tri Nhiễm dùng để cứu Chu Lão Bát.
Hắn gọi mấy tên quan sai tới, dựa theo phương pháp Hách Tri Nhiễm đã nói, làm hô hấp nhân tạo cho hai người kia, bận rộn một hồi, hai người bọn họ cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, Bành Vượng không biết làm sao chỉ có thể từ bỏ.
Ngay trong hôm đó nhanh chóng an táng t.h.i t.h.ể cho hai bọn họ ở trên sườn núi cách đó không xa.
Những người lưu đày kia sau khi nghe được động tĩnh cũng tỉnh táo lại.
Các nữ quyến Mặc gia từ trong miệng Bành Vượng biết được, Mặc Cửu Diệp bị một đám hắc y nhân đuổi theo, Hách Tri Nhiễm cũng theo sau hỗ trợ, quả thực là lòng như lửa đốt.
Nhưng mà gặp phải chuyện như vậy, các nàng cũng không làm gì được, chỉ có thể cầu nguyện ông trời phù hộ, bảo vệ bọn họ bình an trở về.
Người Phương gia và Tạ gia rối rít tới khuyên giải và an ủi, hy vọng nữ quyến Mặc gia có thể thả lỏng tâm trạng, nhất định Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm sẽ trở lại.
Bành Vượng cũng hạ lệnh, tất cả mọi người ở tại chỗ chờ.
Một lần chờ này chính là một ngày.
Một ngày này, các nữ quyến Mặc gia có thể nói là lấy nước mắt rửa mặt.
Cho tới lúc này, vẫn không thấy bóng dáng Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm trở về, dù mọi người đều không lên tiếng, nhưng trong lòng các nàng cũng hiểu rõ, chỉ sợ là hai người họ đã lành ít dữ nhiều.
Duy chỉ có Mặc lão phu nhân, bà tin chắc con trai cùng nhi tức nhất định sẽ trở lại.
Thấy con dâu và con gái khóc sướt mướt, bà không thể không trấn an. "Cửu Diệp và Hách thị còn chưa chết, các ngươi khóc cái gì?" Nghe vậy, các tẩu tẩu lập tức nhìn về phía Mặc lão phu nhân.