Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 268



"Không giấu Mặc công tử, ta có một đứa con gái riêng tên là Hà Mỹ Ngọc. Từ nhỏ được nuôi dưỡng bên ngoài. Mỹ Ngọc có tài năng xuất chúng. Trong buổi hội thơ ca tình cờ quen biết Thụy Vương. Hai người ý hợp tâm đầu. Sau khi Thụy Vương biết được thân phận của nó, đích thân đề xuất chuyện thành thân với ta. Hắn hứa cho Mỹ Ngọc làm chính phi, lúc đó ta cân nhắc lợi hại, dù Thụy Vương có phải kẻ có mưu đồ bất chính hay không thì hắn vẫn là một vương gia. Con gái riêng nhỏ của ta được gả cho hắn, được làm chính phi, đó là phúc ba đời mới có được. Sau khi thấy ta đồng ý, Thụy Vương lại đưa ra một điều kiện khác, sau khi Mỹ Ngọc vào cung sẽ thay đổi thân phận mới để người ngoài không biết gì về mối quan hệ của Mỹ Ngọc với ta. Hắn không muốn người khác nghi ngờ hắn lập bè kết phái vì lợi ích riêng. Hai tháng sau, Thụy Vương cưới Mỹ Ngọc như đã hứa, Mỹ Ngọc với thân phận mới là con gái của một thương nhân giàu có.”

Nghe vậy, Mặc Cửu Diệp hiểu. Nói trắng ra, Hà Chí Viễn có liên quan đến Thụy Vương, mà người giật dây là Hà Mỹ Ngọc.

Hắn cũng đã nghe người ta nói, gia đình của Thụy Vương Phi không có lai lịch rõ ràng, có thể chỉ là thương gia bình thường trong kinh thành.

Cách đây không lâu, tin Thụy Vương Phi lâm bệnh và qua đời lan truyền khắp kinh thành. Nhìn vẻ mặt bây giờ của Hà Chí Viễn, có vẻ như ông ta đang nói thật. Mặc Cửu Diệp tiếp tục hỏi: “Sau đó đã xảy ra chuyện gì?”

“Sau đó, Thụy Vương lấy lý do Mỹ Ngọc nhớ nhà, bí mật đưa đến gặp ta. Theo thời gian, ta và Thụy Vương dần dần quen nhau, rồi hắn nhân cơ hội này kể cho ta nghe về kế hoạch của hắn. Đó cũng là lúc ta biết được, Thụy Vương có tham vọng lớn như thế nào.”

Mặc Cửu Diệp hỏi: "Hắn hứa hẹn với ngươi những lợi ích gì?"

Hà Chí Viễn cười tự giễu: "Đương nhiên là vị trí hoàng hậu cho Hà Mỹ Ngọc, Thụy Vương nói, chỉ cần hắn có thể thành công lên vị trí đó, hoàng hậu tương lai nhất định là Hà Mỹ Ngọc. Đến lúc đó, hắn sẽ công bố lai lịch thật sự của Hà Mỹ Ngọc trước mặt quan văn, quan võ triều đình. Hắn hứa rằng ta sẽ trở thành Quốc Trượng đại nhân, dưới một người trên vạn người."

Mặc Cửu Diệp cười lạnh: "Không may thay, cuộc đời của nữ nhi của ngươi quá ngắn ngủi."

Hà Chí Viễn thở dài: "Tất cả đều là lỗi của ta, không hiểu rõ lòng dạ con người, ta còn tưởng Thụy Vương sẽ giữ lời với ta, đâu ngờ rằng, sau khi ta bị giáng chức theo sắc lệnh của hoàng thượng, thái độ của hắn đối với ta không còn tốt như trước. Cho đến khi tin Mỹ Ngọc qua đời, ta không còn dám mơ ước gì tới cái chức danh Quốc Trượng đại nhân nữa. Thụy Vương không lo lắng việc ta sẽ tiết lộ bí mật của hắn, vì như vậy chẳng khác nào ta thừa nhận mình đã cắt xén lương thực ở biên cương."

Khi nói chuyện, Hà Chí Viễn cúi đầu thật sâu trước Mặc Cửu Diệp.

"Mặc công tử, giờ đây tất cả chúng ta đều rơi vào cảnh lưu đày, ta nói với ngươi điều này, ta chỉ mong ngươi có thể gạt bỏ mối hận thù trong quá khứ và chiếu cố Hạ gia. Ta bị báo ứng như hiện tại, không thể thiếu sự thao túng của Thụy Vương, sau thời gian lưu đày này, ta đã nhìn thấu nhiều thứ, sẽ không còn những suy nghĩ quá phận nữa.

Mặc Cửu Diệp chắp tay ra sau lưng, ánh mắt vẫn lạnh lùng: "Ngay từ đầu ta và ngươi đã không cùng đường. Vả lại, việc ngươi làm lúc đó đã khiến rất nhiều binh lính ở biên cương suýt phải bỏ mạng, dù thế nào chăng nữa, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi, vì những gì ngươi đã nói với ta hôm nay, chỉ cần ngươi cư xử đúng mực, không tiếp tục khiêu khích ta, ta hứa sẽ không chủ động ra tay với ngươi."