Hơn nữa, thân phận của nàng ta cũng vô cùng đặc thù, chẳng những là quốc sư của Nam Cương, còn là nữ vương của Nam Cương.”
Nghe vậy, Hách Tri Nhiễm ngược lại phải hít một ngụm lãnh khí.
Nếu không phải Mặc Cửu Diệp nói ra, cho dù thế nào nàng cũng tuyệt đối không thể tượng tượng được đại ca cùng nhị ca của Mặc gia lại c.h.ế.t trong tay một nữ nhân.
Dù sao thì đối với cái c.h.ế.t của người Mặc gia, sử sách cũng chỉ ghi chép đơn giản, không hề giới thiệu chi tiết.
Mặc Cửu Diệp dừng một lúc rồi tiếp tục nói: “Người này am hiểu dùng độc, năm đó, đại ca nhị ca của ta đã c.h.é.m c.h.ế.t chủ soái của đối phương rồi, nhưng ngay lúc bọn họ chuẩn bị tấn công vào thành, nữ nhân này lại dùng độc với bọn họ.
Hai vị huynh trưởng của ta không kịp phòng bị trước ám chiêu của nàng ta, thế nên đã c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Cái này còn chưa tính, nữ nhân ngoan độc này còn sai người c.h.ặ.t đ.ầ.u của huynh trưởng ta, treo trên thành lầu để thị chúng."
Trong mắt Mặc Cửu Diệp giờ phút này đã tràn ngập sát ý, nếu không phải còn có lời muốn hỏi, hắn đã sớm lấy mạng của nữ nhân này rồi.
Hách Tri Nhiễm có thể hiểu được tâm tình của hắn lúc này, tiến lên trói quốc sư lại, ngay sau đó liền lấy thuốc tiêm cho nàng ta một mũi, khiến nàng ta nhanh chóng tỉnh lại.
Quốc sư còn có chút mơ hồ, có điều nàng ta chẳng mấy chốc đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ.
Không để nàng ta suy nghĩ nhiều, mã tấu trên tay Mặc Cửu Diệp đã áp sát vào cổ nàng ta.
"Yêu phụ, nói, cổ con rối trên người Mặc Vân Phong có phải do ngươi hạ hay không?” Trong nháy mắt quốc sư bị lưỡi đao lạnh như băng cứa đau, sau khi hít một ngụm khí lạnh liền nhìn về phía người nói chuyện.
Chỉ thấy trước mắt là một nam một nữ.
Mặc dù nữ nhân mặc một thân y phục dạ hành màu đen, thế nhưng vẫn không thể che giấu được dung nhan khuynh thành kia của nàng, chỉ là nàng ta căn bản không quen biết người này.
Còn nam tử vừa mở miệng, nàng ta lại chẳng hề xa lạ.
"Mặc Cửu Diệp?"
"Vân Ly, hiện giờ ngươi đã rơi vào tay ta, không có khả năng có cơ hội sống sót, nếu như ngươi không muốn chịu đựng quá nhiều đau đớn về thể xác, thì thành thật khai báo những chuyện mà ngươi biết cho ta." Thanh âm của Mặc Cửu Diệp mang theo ý lạnh thấu xương.
Vân Ly cười lạnh: "Ha hả... Sao ngươi lại biết ta nhất định sẽ chết?"
Trong lúc nói chuyện, không biết Vân Ly đã sử dụng bí thuật gì, chỉ thấy thân thể của nàng ta hơi co rút lại, dây thừng quấn trên người trong nháy mắt liền rơi ra.
Vân Ly lấy lại được tự do, theo bản năng sờ tay vào trong n.g.ự.c tính lấy thuốc bột bảo mệnh của nàng ta ra.
Động tác của Mặc Cửu Diệp cũng rất nhanh, ngay lúc ngón tay nàng ta vừa mới chạm vào trong ngực, hắn vung đao c.h.é.m xuống, trực tiếp c.h.é.m rớt một bàn tay của nàng ta.
Vân Ly đau đớn hét lớn một tiếng, nửa thân trên lập tức ngã về phía sau, dùng một động tác lưu loát như cá chép uốn mình, vững vàng đứng dậy.
Cùng lúc đó, mũi đao của Mặc Cửu Diệp một lần nữa trực tiếp đ.â.m vào cổ họng của nàng ta.
Vân Ly như thể không biết đau, cụp mắt liếc nhìn lưỡi đao sắc bén lạnh lẽo một cái, ngữ khí cũng có dấu hiệu dịu đi.
"Mặc Cửu Diệp, mạng của Mặc Vân Phong nằm trong tay ta, một khi ta chết, hắn ta cũng phải chôn cùng." l Nghe vậy, Mặc Cửu Diệp càng thêm chắc chắn một vấn đề. Cổ con rối trong người của tam ca quả thực là bút tích của Vân Ly. Đây cũng là lý do vừa rồi hắn cố kiềm nén ý nghĩ lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t Vân Ly. Hách Tri Nhiễm thấy thế, một lần nữa lấy s.ú.n.g gây mê ra, đánh ngất Vân Ly.