Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 395



Hách Tri Nhiễm tiến lên, mạnh mẽ đỡ Ngũ tẩu lên.

"Ngũ tẩu, thân thể của Ngũ ca không tốt lắm, tẩu đừng có làm huynh ấy bị thương."

Thật ra, Ngũ tẩu lay người Mặc Trọng Viễn vài cái cũng không có vấn đề gì cả. Hách Tri Nhiễm nghĩ bây giờ Ngũ tẩu tương đối kích động, nếu như nàng không nói như vậy, chỉ sợ rất khó khuyên nhủ được nàng ấy.

Quả nhiên, sau khi nghe nói làm như vậy sẽ gây ảnh hưởng tới thân thể của phu quân, động tác của Ngũ tẩu lập tức ngừng lại.

Nàng ấy hơi miễn cưỡng đứng dậy, cố gắng kìm nén những nước mắt.

"Cửu đệ muội, cầu xin muội nhất định phải cứu cứu Ngũ ca của muội!"

Hách Tri Nhiễm biết Mặc lão phu nhân muốn nhìn nhi tử nên nàng kéo Ngũ tẩu sang bên cạnh nhường đường.

"Ngũ tẩu yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ cách cứu trị khỏi cho Ngũ ca mà."

Ngũ tẩu dùng sức gật đầu nói: "Ừ, cửu đệ muội là thần y có y thật lợi hại nhất mà ta đã từng gặp, nhất định là muội có thể trị khỏi cho Ngũ ca của muội mà."

Lúc này, Mặc lão phu nhân đã đi tới trước giường, nương theo ánh sáng từ cây đuốc quan sát kỹ lưỡng Mặc Trọng Viễn.

"Trọng Viễn, mẫu thân tới rồi, con mau mở mắt nhìn mẫu thân đi..."

Nói xong, rốt cuộc Mặc lão phu nhân không khống chế được nữa mà khóc rống lên.

Rốt cuộc là Mặc gia đã làm sai cái gì, nhi tử từ cõi c.h.ế.t mà trở về là chuyện tốt, nhưng vì sao hắn ta lại thê thảm như vậy chứ?

Mặc Hàm Nguyệt cũng ở một bên không ngừng lau nước mắt. Các tẩu tẩu thấy Mặc Trọng Viễn đang nằm ở trên giường giống như một tên khất cái, trong lòng bọn họ cũng vô cùng đau xót. Mọi người cứ canh giữ ở bên cạnh Mặc Trọng Viễn như vậy, ai nấy cũng đều không có ý định rời đi.

Vẫn là Hách Tri Nhiễm tương đối lý trí, nàng nghĩ người trong nhà đều đã tới đây, lều trại để đủ qua đêm còn chưa có dựng lên.

"Nương, Bát ca, các tẩu tẩu, trời đã không còn sớm, không bằng mọi người quay về dựng lều trại lên trước đi. Ở đây đã có con và phu quân canh chừng rồi. Khi nào Ngũ ca tỉnh lại, tụi con sẽ thông báo cho mọi người biết ngay."

Mặc lão phu nhân biết Cửu nhi tức nói có lý. Huống hồ bây giờ Mặc Trọng Viễn còn chưa có tỉnh lại, bọn họ ở lại đây cũng không làm được gì cả, còn không bằng về trước giải quyết chuyện ngủ nghỉ qua đêm nay.

"Mọi người đều nghe Hách thị, đi về nghỉ ngơi trước đi."

Dứt lời, Mặc lão phu nhân liền dẫn đầu đi ra ngoài, những người khác cũng đi sát theo sau.

Chỉ có một mình Ngũ tẩu không muốn rời đi.

Phu quân thật vất vả từ cõi c.h.ế.t trở về, nàng ấy muốn ở lại đây chăm sóc hắn ta.

Hách Tri Nhiễm có thể thấu hiểu tâm trạng hiện giờ của Ngũ tẩu. Chẳng qua, nàng tính tiến vào trong không gian để nghiên cứu thuốc giải. Nếu Ngũ tẩu ở lại đây sẽ rất bất tiện.

"Ngũ tẩu, Ngũ ca tỉnh lại, ta sẽ thông báo cho tẩu biết trước tiên."

Ngũ tẩu thấy cửu đệ muội đã nói như vậy, chỉ có thể miễn cưỡng đi theo Mặc lão phu nhân cùng nhau rời khỏi đây.

Lúc này, chỉ còn lại hai người Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm.

Cô đoán lúc này Mặc Trọng Viễn sắp tỉnh lại, Hách Tri Nhiễm không dám mù quáng đem người vào trong không gian.

Tuy rằng không thể tiến vào không gian, nhưng nàng có thể sử dụng ý thức để thực hiện thao tác.

Nàng tính tiến hành xét nghiệm m.á.u của Mặc Trọng Viễn trước để xác định thành phần của thuốc độc.

Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp ở lại đây nghĩ cách giải độc cho Mặc Trọng Viễn. Đám người Lương Hạo ở Doãn Thành cũng không có nhàn rỗi.

Bọn họ đều đã chứng kiến chuyện hôm nay Mặc gia bị Thôi Huyện thừa làm khó dễ nên tính ở lại đó để dạy cho tên cẩu quan một bài học.