Hai phu thê có suy nghĩ riêng của mình, bàn bạc với nhau một lúc, Mặc Cửu Diệp mới mở miệng trả lời Mạnh Hoài Ninh.
"Mạnh lão đệ, ta và tẩu tẩu của đệ cảm thấy thôn Tây Lĩnh không tệ, không cần thu xếp lại chỗ ở đâu."
Mạnh Hoài Ninh thấy thái độ của hắn chân thành, có vẻ không phải đang khách khí với hắn ta, vì vậy Mạnh Hoài Ninh đứng lên nói:
"Đã như vậy, ta sẽ đi cùng Mặc đại ca và tẩu tử một chuyến, xem xem hoàn cảnh nơi đó như thế nào."
Kỳ thực, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm cũng biết, Mạnh Hoài Ninh tự mình đi cùng bọn họ một chuyến, không đơn giản chỉ là xem xét hoàn cảnh thôn Tây Lĩnh.
Hắn ta đang muốn giúp bọn họ, để cho những dân làng kia biết, bọn họ có quan hệ với Huyện lệnh đại nhân, sau này muốn gây khó khăn hoặc là sỉ nhục bọn họ cũng phải suy nghĩ kỹ trước khi làm.
Đối với chuyện này, hai người cũng không phản đối.
Mặc dù bọn họ không sợ những dân làng kia gây chuyện, nhưng ai lại chê cuộc sống an yên chứ?
Mạnh Hoài Ninh dùng tay làm dấu mời, cùng Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm ra khỏi thư phòng.
Để gia tăng khí thế, hắn ta còn phô trương cưỡi một con ngựa thật to, dẫn mười mấy quan sai theo sau.
Đoàn người mới vừa ra tới cửa huyện nha, Henry liền chạy tới.
"Hách Tri Nhiễm nữ sĩ, chúng ta vẫn chưa chốt thời gian và địa điểm gặp mặt ngày mai." Hách Tri Nhiễm nghe vậy vỗ trán một cái.
Chuyện này đúng là lỗi của nàng, vừa rồi mải ôn chuyện cũ với Mạnh Hoài Ninh, quên mất việc này.
Nàng cười dùng tiếng Anh trả lời: "Henry tiên sinh, khoảng mười giờ sáng ngày mai, chúng ta gặp nhau ở cửa huyện nha, có được không?"
Hách Tri Nhiễm nói giờ với người phương Tây trước mặt, bởi vì nàng vừa nhìn thấy một sợi dây chuyền đồng hồ quả quýt ở trước n.g.ự.c Henry, vì vậy, nàng có thể kết luận, Henry dựa vào đồng hồ để biết giờ.
Henry gật đầu liên tục: "Được, quyết định vậy đi, mười giờ sáng mai, chúng ta không gặp không về."
Thấy Henry đi xa, Mạnh Hoài Ninh mới ra lệnh lên đường đến thôn Tây Lĩnh.
Dọc đường đi, Mạnh Hoài Ninh cưỡi ngựa đi bên cạnh xe, nói chuyện phiếm với Mặc Cửu Diệp, cẩn thận hỏi thăm tình hình thôn Tây Lĩnh.
Nhờ vậy mà hắn ta biết được, người nhà của Thôi Văn ở thôn Tây Lĩnh thực sự rất ngang ngược, cường quyền.
Đối với chuyện này, trong lòng Mạnh Hoài Ninh đã có tính toán, nếu như hôm nay đủ thời gian, hắn ta sẽ cách chức lí chính Thôi gia, sau đó lại chọn một lí chính đủ tiêu chuẩn hơn.
Lúc này đã đến giờ thân, mùa đông mặt trời lặn tương đối sớm, Mặc Cửu Diệp lo lắng bệnh của Ngũ ca tái phát, liền bảo xe la chạy với tốc độ nhanh nhất.
Tuy tốc độ xe la nhanh, nhưng Mạnh Hoài Ninh cưỡi ngựa, đương nhiên không sợ không theo kịp.
Nhưng mà, những quan sai kia phải chịu khổ rồi, vì để không lạc đoàn, các quan sai gần như phải chạy bộ cả đoạn đường, đến lúc gần tới thôn Tây Lĩnh, Mặc Cửu Diệp mới cho xe la giảm tốc độ.
Các quan sai đều mệt đến mức thở hồng hộc, nhưng không dám oán trách một câu trước mặt Mạnh Hoài Ninh. Chẳng những như vậy, bọn họ còn phải ổn định hàng ngũ, hai người đi phía trước gõ chiêng mở đường.
"Huyện lệnh đại nhân đến, người không phận sự mau tránh đường..."
Không thể không nói, Mạnh Hoài Ninh tiến vào thôn Tây Lĩnh với khí thế ngất trời.
Các thôn dân chưa từng thấy qua tình huống như vậy, sau khi nghe thấy âm thanh, liền rối rít chạy về sân nhà mình.
Trước đây quan viên lớn nhất thôn Tây Lĩnh chính là Thôi huyện thừa tới, đều người Thôi gia ra nghênh tiếp.
Vì vậy, trong lòng các thôn dân nơi này, Huyện lệnh đại nhân đến, đương nhiên cũng phải do người Thôi gia ra mặt nghênh đón.
Đúng thật là như vậy, người Thôi gia vẫn chưa biết tin Thôi huyện thừa đã bị cách chức, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, rối rít chạy ra.
Thôi lí chính đi ở chính giữa đám người, thấy Mạnh Hoài Ninh liền quỳ xuống.
"Thảo dân tham kiến đại nhân."
Mạnh Hoài Ninh cũng không lên tiếng bảo bọn họ đứng lên.
Người Thôi gia dập đầu trên đất một lúc lâu cũng không nghe được Huyện lệnh đại nhân bảo đứng dậy, lần lượt có người liếc mắt kiểm tra tình huống.
Vừa liếc mắt một cái thì thấy bên cạnh Huyện lệnh là hai người của Mặc gia.
Gặp phải tình huống như vậy, đột nhiên người Thôi gia có dự cảm xấu.
Nhất là Thôi lí chính, ông ta còn nghĩ, chờ bái kiến Huyện lệnh đại nhân xong, sẽ mời hắn ta làm chủ cho bản thân và các tộc nhân đã bị đánh hôm nay.
Nhưng ông ta vừa nhìn thấy gì?
Ông ta thấy hai người đầu sỏ đánh người lại sánh đôi đứng cùng Huyện lệnh đại nhân.
Có thể sánh đôi đứng cùng Huyện lệnh đại nhân, cũng đủ nói rõ một vấn đề.
Đó chính là Huyện lệnh đại nhân có quen biết hai người này, hơn nữa quan hệ không tệ. ¬ ¬
Nghĩ như vậy, Thôi lí chính cảm thấy lạnh gáy đồng thời, cơ thể cũng không tự chủ rùng mình một cái.
Mạnh Hoài Ninh vẫn không có ý định cho bọn họ đứng lên, bây giờ hắn ta rất nóng lòng đi xem tình huống của Mặc gia, bảo Mặc Cửu Diệp dẫn đường ở đi về phía sau thôn, không hề nhìn Thôi gia.
Mắt thấy Huyện lệnh đại nhân đi xa, người Thôi gia muốn đứng lên cũng không được, không đứng lên cũng không xong, nhất thời lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Cuối cùng vẫn là Thôi lí chính to gan đưa ra quyết định, bảo bọn họ đứng lên, đi theo Huyện lệnh đại nhân xem xem.
Ngộ nhỡ những người bị lưu đày kia cáo trạng với Huyện lệnh đại nhân ở sau lưng bọn họ, bọn họ cũng có thể tìm cơ hội phản bác một chút.
Đường xuống chân núi phải đi qua chỗ của Triệu gia và Chu gia.
Tuy rằng những người đó không dám đi ra, nhưng quan lớn tới thôn, tất nhiên bọn họ cũng muốn bò lên bờ tường nhìn một chút.