Bởi vì lâu năm không sửa sang, cho nên mới trở thành dáng vẻ như hôm nay."
Nghe Mã Tuấn Sơn giải thích, Mạnh Hoài Ninh cảm thấy đau đầu.
"Các vị huynh trưởng, vị trí nơi này đúng là không tệ, nhưng ngộ nhỡ gặp phải Man Di tới quấy rầy sẽ rất phiền toái, hay là..."
Mặc Cửu Diệp biết, Mạnh Hoài Ninh định khuyên bọn họ đổii một chỗ khác, nhưng hắn lên tiếng ngắt lời:
"Mạnh huynh đệ không cần lo lắng, cho dù Man Di có tới quấy rầy, tin rằng số người cũng không quá nhiều, hơn nữa có huynh đệ chúng ta ở đây, hoàn toàn không cần lo lắng."
Huống chi, còn có đám người Lương Hạo, sức chiến đấu của bọn họ cũng không thể khinh thường.
Mạnh Hoài Ninh thấy Mặc Cửu Diệp đã quyết, bất đắc dĩ lắc đầu, không nói thêm.
Thấy mặt trời đã khuất về phía tây, Hách Tri Nhiễm vội vàng nhìn Mặc Cửu Diệp nháy mắt.
Mặc Cửu Diệp cũng sốt ruột chuyện giải độc cho Ngũ ca, hắn kéo Mặc Sơ Hàn đến bên cạnh: "Bát ca, huynh trò chuyện cùng Mạnh hiền đệ đi, đệ có việc cần tìm Ngũ ca."
Tuy rằng làm như vậy đối với Mạnh Hoài Ninh hơi không lễ phép, tuy nhiên trước mắt chuyện giải độc quan trọng hơn.
Bát ca cũng lo lắng chuyện này, biết rõ Cửu đệ và Cửu đệ muội phải giúp Ngũ ca giải độc.
"Được, Mạnh huynh đệ đã có huynh tiếp đón, đệ cứ đi đi."
Mặc Cửu Diệp gật đầu với Mạnh Hoài Ninh, lập tức kéo Ngũ ca đi.
Hách Tri Nhiễm chui vào lều trại, đưa Cơm Nắm vào không gian, bảo nó đi ăn cơm, ngay sau đó đi theo Mặc Cửu Diệp và Ngũ ca về gian nhà phía đông. Độc trên người Ngũ ca đã bắt đầu có dấu hiệu phát tác, hắn ta vẫn luôn sử dụng nội lực để áp chế độc tính.
Mấy người vào phòng, Ngũ ca theo bản năng lập tức kéo sợi dây xích sắt, định khống chế bản thân thật tốt trước khi độc phát tác.
Mặc Cửu Diệp ngăn cản nói: "Ngũ ca, lúc trong thành Nhiễm Nhiễm đã điều chế xong thuốc giải, huynh không cần giày vò bản thân nữa đâu."
Mặc dù hôm qua Ngũ ca đã nghe đệ đệ và đệ muội nói rồi, họ sẽ giúp hắn ta điều chế thuốc giải, nhưng rất nhiều đại phu đều không biết đây là loại độc gì, sao đệ muội có thể điều chế được thuốc giải trong thời gian nhanh như vậy?
Hách Tri Nhiễm sử dụng những thiết bị chữa bệnh tân tiến ở hiện đại để điều phối thuốc giải, khó trách Ngũ ca sẽ cảm thấy kỳ lạ.
Hai người cũng nhìn thấu vẻ không tưởng tượng nổi trong mắt Ngũ ca, nhưng mà, hiện tại không phải là lúc để giải thích.
Hách Tri Nhiễm dùng ống tay áo che lại, lấy ra một viên thuốc màu đen từ trong không gian.
Mặc Cửu Diệp nhận lấy viên thuốc, đưa cho Mặc Trọng Viễn.
"Ngũ ca, bây giờ huynh nhanh chóng nuốt viên thuốc giải này đi."
Mặc Trọng Viễn không chút do dự nhận lấy viên thuốc, trực tiếp đưa vào trong miệng.
Thuốc vào miệng lập tức tan ra, không cần dùng nước để nuốt xuống.
Hách Tri Nhiễm chăm chú nhìn phản ứng của Ngũ ca, một khi xuất hiện tình trạng bất thường, nàng cũng kịp thời cứu chữa.
Rất nhanh thân thể Ngũ ca đã có phản ứng, cảm giác khiến người phát điên ban đầu dần dần biến mất, hoàn toàn không cần sử dụng nội lực để áp chế nữa.
Ngay sau đó, hắn ta cũng cảm nhận được vị trí bụng dưới bắt đầu nóng lên, dần dần lan khắp toàn thân, cuối cùng luồng nhiệt kia chạy đến tứ chi, thậm chí cuối cùng... Cùng lúc đó, hai tay và hai chân đồng thời truyền tới một cảm giác sưng tấy.
Mới đầu, Mặc Trọng Viễn còn cố gắng kiềm chế, đến cuối cùng, hai chân hắn ta đã sưng vù đến mức không thể nào đứng được, hai tay cũng sưng to như hai cái bánh bao lớn.
Không những vậy, hai bàn tay lộ ra ngoài cũng có màu đỏ sậm, khiến cho người khác nhìn thấy phải kinh sợ.
Ngũ ca không đứng lên được, trực tiếp ngã xuống giường ở phía sau.