Lưu Manh Đại Đế

Chương 37: Chút tài mọn



Khách khứa trong Kỳ Duyên Viện đổ dồn mắt theo dõi diễn biến trên lầu năm, mong chờ một trận long tranh hổ đấu giữa hai đại thiếu gia nổi danh.

Trong tình huống này, đột nhiên ánh mắt của Hồ cô nương hướng về phía Ngô Mạnh Cường, nhưng nếu tinh ý sẽ thấy một tia sáng bất thường thoáng qua. Nàng cất bước tiến lên lầu năm, một thoáng đã đứng trước bàn của Ngô Mạnh Cường.

“Ngươi là Ngô Mạnh Cường? Đại thiếu gia của thành chủ Thành Thăng Long sao?”

Thấy mỹ nhân tuyệt sắc bắt chuyện với mình, Ngô Mạnh Cường sung sướng, cảm giác đã lấy lại được mặt mũi, vội rót đầy hai ly rượu đưa lên, liếc nhìn Thích Thật Thà khiêu khích, cố tình nói lớn: “Đúng vậy. Chính là tại hạ. Kính mời Hồ tiên tử!”

Chứng kiến cảnh này, Thích Thật Thà há hốc mồm, tức giận bảo: “Con bà nó! Không lẽ ta lại thua kém so với hắn sao?”

Vốn tính háo thắng, Thích Thật Thà nổi đoá, liền đứng dậy định xông qua bàn bên đó.

“Khoan đã! Người anh em, chớ vội manh động.” Võ Thiện Nhân vốn đã âm thầm quan sát biểu hiện của Hồ cô nương, thấy có điều gì đó không đúng, vội túm lấy can ngăn.

Đúng lúc này, trước hành động của Ngô Mạnh Cường, Hồ cô nương khẽ nhếch môi cười, không đưa tay đón nhận, chỉ hờ hững nói: “Ta ở đây ba ngày mới gặp được ngươi. Còn nhớ Tiên Vân không?”

Ngô Mạnh Cường đang tươi cười hớn hở, nghe đến cái tên đó chợt thần sắc đanh lại, vội bỏ hai ly rượu xuống bàn.

“Tiên Vân là ai? Ta không có quen biết.”

Hồ cô nương thản nhiên nói: “Hừ! Loại nam nhân vong ân phụ nghĩa như ngươi thật đáng chết! Hôm nay, ta sẽ lấy cái mạng chó nhà ngươi.”

Hồ cô nương thần sắc giận dữ. Linh lực phóng xuất ầm ầm như thuỷ triều. Y phục trên người không gió mà tung bay. Nàng khẽ động thân hình, liền xuất hiện trên tay một thanh trường kiếm, nhắm thẳng vào Ngô Mạnh Cường đâm tới.

Cảm nhận được khí thế bá đạo phát ra từ người Hồ cô nương, Ngô Mạnh Cường kinh hãi, hét to một tiếng.

“Ngươi là cường giả Vương Cấp?”

Hắn không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, vội vận chuyển linh lực, tạo thành một tầng hộ tráo bảo vệ thân thể.

“Chút tài mọn.” Hồ cô nương khinh thường nói.

“Bồng” một cái, tầng lớp bảo vệ đã bị đánh tan nát. Mũi kiếm sắc lạnh loang loáng chém xuống, thế như chẻ tre, không gì ngăn cản nổi.

Khoảng cách quá gần, Ngô Mạnh Cường hãi hùng khiếp vía, vội vã thu mình né tránh. Nhưng tốc độ đường kiếm quá nhanh, nghe “Phập” một tiếng đã xuyên qua cánh tay của hắn.

“AAAAAAA….” Ngô Mạnh Cường đau đớn, gào thét muốn điếc tai.

Biến cố xảy ra quá bất ngờ, khách khứa trên lầu năm Kỳ Duyên Viện biến sắc, co giò chạy tán loạn xuống dưới. Đao thương không có mắt, lỡ như xui xẻo bị dính một chiêu cũng đủ khiến họ đi chầu ông bà ông vải.

Thích Thật Thà vốn còn đang hậm hực chuyện Hồ cô nương không chọn mình. Chẳng ngờ chỉ trong nháy mắt sự việc lại phát sinh theo chiều hướng khác. Hắn trợn tròn mắt ngạc nhiên, song trong lòng lại hả hê khi Ngô Mạnh Cường bị ăn quả đắng: “Cho đáng đời tên khốn nhà ngươi. Dám ra oai muốn đấu với ta sao?”

Trái ngược với hắn, Võ Thiện Nhân khi nhìn thấy cảnh đánh nhau, máu me bay tung toé, sợ quá, vội trốn xuống gầm bàn: “Thằng ngu này. Sao còn không mau núp đi. Đứng lù lù ra đó coi chừng tai bay vạ gió.”

Theo lão Kim truyền âm, Võ Thiện Nhân biết được Hồ cô nương là Vương Cấp sơ kỳ, còn Ngô Mạnh Cường cũng đã là Tướng Cấp hậu kỳ. Hai người bọn họ, chỉ cần búng tay một cái cũng khiến hắn chết mấy lần rồi. Hắn vốn là người nhát gan, không muốn mang cái mạng nhỏ của mình ra đùa bỡn.

Võ Thiện Nhân chỉ loáng thoáng trông thấy thân hình hai người bay qua bay lại, còn về chiêu số không cách nào nhìn rõ.

Ngô Mạnh Cường tuy cảnh giới thấp hơn, nhưng suy cho cùng cũng là con trai của Ngô thành chủ nên ít nhiều có chút bổn sự, miễn cường chống đỡ được trong chốc lát.

Đáng tiếc là Tướng Cấp hậu kỳ và Vương Cấp là hai cảnh giới hoàn toàn khác biệt. Ngô Mạnh Cường sau một hồi kịch chiến, y phục trên người rách nát tả tơi, máu tươi loang lổ khắp mình mẩy.

Hồ cô nương lao vụt đến như một cơn gió, linh lực tỏa ra áp bức kinh người.

Kiếm ảnh phô thiên cái địa chém đến, Ngô Mạnh Cường hoảng loạn. Bàn tay bỗng có một viên Long Châu đen sì bóng bẩy, to bằng quả trứng gà, ánh mắt hắn có chút đau lòng, cắn răng ném về phía trước.

Ngô Mạnh Cường gầm lên một tiếng: “Long Tinh Châu. Bạo!”

“Bồng.”

Một tiếng nổ vang lên.

Mũi kiếm của Hồ cô nương tưởng chừng sẽ đâm thẳng vào cổ họng Ngô Mạnh Cường. Không ngờ, trong không gian, chợt vang lên một tiếng long ngâm. Một luồng lực lượng từ thiên không hạ xuống. Ngay vị trí Long Tinh Châu vừa nổ, huyễn hoá thành một đầu hắc long cực lớn, râu rồng vểnh cao, long trảo không chút sợ hãi lao thẳng vào kiếm quang.

“Mẹ ơi! Kia là quái vật phương nào vậy?” Võ Thiện Nhân trố mắt nhìn, kinh dị nói.

Công kích của Hồ cô nương vô cùng lợi hại, chẳng ngờ lúc này không cách nào tiến lên nửa phân, đã hoàn toàn bị chặn đứng.

Nhìn rõ hư ảnh hắc long, Hồ cô nương biến sắc, thầm kêu không ổn: “Linh bảo phòng ngự làm từ xương cốt của linh thú hắc long?”

Nhoáng một cái, hắc long hoá giải toàn bộ công kích. Long trảo sắc bén tốc độ cực kỳ kinh người, không để cho Hồ cô nương có cơ hội thi triển thủ đoạn liền vươn đến tát ngay một trảo.

“Chát!”

Một chưởng này khiến không gian vặn vẹo, bốn bức tường chung quanh nứt toác, vằn vện như mạng nhện. Hồ cô nương muốn né tránh nhưng không kịp, thân hình bắn ra xa, miệng búng ra một vòi máu tươi.

Lại nói, Võ Thiện Nhân trong lòng đang âm thầm toan tính cơ hội thoát thân. Chẳng ngờ nghe “rầm” một tiếng, chiếc bàn nơi hắn đang ẩn núp bị vỡ tan tành, có vật gì mềm mềm, thơm thơm đập thẳng vào mặt.

Qua mấy nhịp thở, Võ Thiện Nhân mới phát hiện không ngờ Hồ cô nương bị trúng chiêu lại vô tình nện thẳng đến vị trí của mình. Riêng Thích Thật Thà bị kình phong quét đến, văng ra một khoảng khá xa.

Tình cảnh lúc này Hồ cô nương nằm đè lên Võ Thiện Nhân. Sắc mặt nàng tái nhợt, y phục trước ngực rách năm đường dài, là vết tích do một trảo của hắc long gây nên. Nàng bụm miệng tiếp tục phun ra một búng máu, có vẻ đã bị nội thương vô cùng nghiêm trọng. Võ Thiện Nhân cũng chẳng khá hơn là bao, vụ va chạm này khiến mình mẩy ê ẩm, đầu óc choáng vàng.

Đúng lúc, bên tai chợt vang lên tiếng hét kinh hãi của Thích Thật Thà.

“Võ Thiện Nhân coi chừng.”

Võ Thiện Nhân vội ngước đầu nhìn, bỗng thấy miệng hắc long há rộng, một quả cầu màu đỏ to bằng nắm tay loang loáng bay thẳng về phía hai người.

Tốc độ của quả cầu màu đỏ quá nhanh, không cho hai người cơ hội trốn chạy. Chẳng kịp suy nghĩ nhiều, Võ Thiện Nhân cắn răng, lấy hết sức bình sinh vội ôm chặt lấy Hồ cô nương lăn qua một bên. Hai người tức thì đảo lộn vị trí cho nhau, Võ Thiện Nhân bên trên, phía dưới là Hồ cô nương.

Cơ mà chưa kịp lăn thêm vòng thứ hai thì quả cầu đã đến, đập thẳng vào sống lưng Võ Thiện Nhân.

“Con bà nó! Ta chưa muốn chết.” Võ Thiện Nhân tròng mắt đỏ sọc, gào rống lên.​