Yêu thú gầm thét phẫn nộ. Lá cây trong rừng không những liên tục công kích chúng mà độ sắc bén còn khủng kh·iếp tới mức có thể cắt da thịt bất cứ yêu thú da dày thịt béo nào.
Một con b·ị t·hương tự khắc trở thành đệm thịt cho những con phía sau giẫm đạp tới c·hết. Nhiều con ngã xuống sẽ hóa thành tường thịt hòng ngăn chặn bước tiến.
Loạn Lâm Trận là trận pháp can thiệp vào sự vận động của mộc linh khí trong rừng sâu nhằm tạo ra ảo ảnh cũng như cường hóa mọi vật chất mang thuộc tính mộc. Lá cây sẽ trở nên sắc bén, còn thân cây sẽ trụ vững như một bức tường thành.
“Mê Vụ Trận, Khởi!”
Cảm thấy bước tiến của thú triều tạm thời bị cản lại, Hứa Tử Du tiếp tục thôi động trận pháp thứ hai. Thủy linh khí lập tức thăng hoa thành sương bao trùm lên khu rừng nhằm gây nhiễu loạn phương hướng cũng như phân tách yêu thú ra từng nhóm riêng lẻ.
“Huyễn Trận, Khởi!”
Phân tách thành công, Hứa Tử Du liền sử dụng trận pháp cuối cùng nhằm tạo ra huyễn cảnh vây nhốt những yêu thú có linh trí thấp. Bằng cách lợi dụng nỗi sợ, hắn nhanh chóng hiện thực hóa nỗi sợ lớn nhất trần đời ở trong lòng yêu thú. Nhờ thế, bọn chúng bắt đầu run rẩy rồi hạ mình ngồi yên một chỗ, mặc cho Loạn Lâm Trận công kích.
Tam trận đồng khởi, pháp lực của Hứa Tử Du bị hút hơn phân nửa, gương mặt tái mét.
Yêu thú Định Pháp thượng cảnh đủ sức chống chịu với lá cây công kích nên có thể xông ra tứ phía. Huyễn Trận và Mê Vụ Trận tạm thời ngăn cản lại nhưng không thể duy trì lâu.
Oành—?!
Bức tường trận pháp đột nhiên gặp chấn động, trận bàn hạch tâm trong tay Hứa Tử Du cũng rung theo. Con ngươi hắn hơi đổi, vội vàng nhìn về trước.
Ngay lúc ấy, một cái đầu gà xuyên ra ngoài, kêu rống một tiếng phẫn nộ.
Toàn thân phủ khí huyết đỏ thẫm, là Huyết Sắc Yêu Kê.
Khóe miệng Hứa Tử Du giật nhẹ. Huyết Sắc Yêu Kê là con yêu thú đầu tiên hắn g·iết chóc đúng nghĩa nên dù đã kinh qua nhiều trận chiến, cảm giác về trận đầu vẫn luôn rõ ràng nhất. Giờ này gặp được đồng loại của nó, Hứa Tử Du không biết phải bày tỏ thế nào.
Hay là bẻ cổ tiếp?
Mắt thấy Huyết Sắc Yêu Kê sắp vượt qua phòng tuyến, Hứa Tử Du lập tức mang đôi quyền sáo nhưng chỉ vừa mang được một nửa, con yêu kê trước mặt đã bị giẫm đạp dưới chân.
Nó vừa lao ra ngoài thì Lạc Tông Trạch và Ma Trường Tô đã ra tay. Người chém đầu, kẻ đoạn chân, chớp mắt đã chia tách cơ thể nó thành ba phần riêng biệt.
“Trận pháp của sư đệ quả thật khiến ta mở mang tầm mắt.” Lạc Tông Trạch cười vang.
Hứa Tử Du vừa mang quyền sáo vừa đáp lại: “Sư huynh quá khen, ta chỉ có ngần này bản sự. Đám yêu thú trong kia phiền ba vị sư huynh, sư tỷ rồi. Ta sẽ hỗ trợ hết mực.”
Hắn kết thủ ấn để khai mở một thông đạo hướng vào bên trong trận pháp.
Lạc Tông Trạch và Ma Trường Tô lao thẳng vào bên trong, kiếm khí, kiếm quang bùng nổ. Thực lực của cả hai vốn dĩ đã rất mạnh trong hàng ngũ Định Pháp cảnh nên lũ yêu thú tạp nham này chẳng chịu nổi bao nhiêu đòn là c·hết như rạ. Thậm chí yêu thú cấp thượng cảnh cũng không chống qua ba đòn là c·hết tươi, số phận không khác gì con Huyết Sắc Yêu Kê.
“Chậc, hai tên này tính dọn sạch khu rừng luôn hay sao vậy?”
Thẩm Vân Mai đến bên cạnh Hứa Tử Du. Cô không tham chiến vội vì mọi chuyện vẫn còn trong tầm kiểm soát. Hơn nữa, đợi cô đuổi tới nơi thì không khéo hai tên kia đã xử lý xong hết rồi.
Nhờ có trận pháp của Hứa Tử Du, đám yêu thú bây giờ trông chẳng khác gì thịt cá nằm trên thớt, bọn hắn muốn g·iết kiểu gì cũng được. Thậm chí, để tối đa hóa lợi ích, bọn hắn có thể lựa chọn cách g·iết khéo nhất nhằm bảo toàn t·hi t·hể.
Ngặt nỗi, theo những gì Thẩm Vân Mai thấy được, hai tên kia đều đang đẩy tốc độ g·iết chóc chứ không xem xét mọi chuyện theo góc nhìn toàn diện.
Điều Thẩm Vân Mai nghĩ đến không lý nào Lạc Tông Trạch và Ma Trường Tô không lường tới, trừ phi cả hai đang bận tâm một chuyện gì khác.
Thẩm Vân Mai nheo mắt lại, trong lòng có chút suy nghĩ.
Một lát sau, cô quay sang Hứa Tử Du: “Sư đệ còn cầm cự được bao lâu nữa?”
Hứa Tử Du nuốt một viên đan dược khôi phục pháp lực, hắn chậm rãi đáp: “Nếu không có gì bất trắc thì ta có thể cầm cự cho tới khi hai vị sư huynh xử lý xong yêu thú.”
“Lâu như thế?!” Thẩm Vân Mai kinh ngạc.
Hứa Tử Du lắc đầu: “Không dễ như vậy.” Hắn sắp xếp từ ngữ một lát rồi nói tiếp: “Sự bền bỉ của trận pháp phụ thuộc vào cấu trúc dựng ban đầu. Trước mắt ta chỉ dùng cấu trúc đơn giản nên yêu thú có thể dễ dàng phá vỡ từ bên trong lẫn bên ngoài. Nếu có yêu thú mạnh hơn đang trực chờ ở phía sau, ta nghĩ sư tỷ nên giữ sức để phòng ngừa tình huống bất trắc.”
Nghe vậy, gương mặt Thẩm Vân Mai lập tức lộ ra vẻ hứng thú. Cô cúi đầu xuống chỗ hắn, mùi hương thơm ngát lại tỏa ra. Có điều, không giống mấy hôm trước, hắn không hề phản ứng.
Thẩm Vân Mai chưa nhận ra sự thay đổi đó, cô bảo:
“Sư đệ không nhắc thì ta cũng không định ra tay. Chủ mưu còn chưa động thủ mà.”
Cô là người đầu tiên nhìn ra bản chất của đợt thú triều này nên chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ra tay quá sức. Lạc Tông Trạch và Ma Trường Tô cũng định né tránh phong mang bằng cách đi đường vòng rồi bắn pháo hiệu cảnh báo cho các tu hành giả khác ở phương xa.
May mắn thay, sự hiện diện của Hứa Tử Du đã làm thay đổi cách cục.
Trận pháp của hắn giúp cả bọn tiết kiệm rất nhiều pháp lực. Hơn nữa, khi nhóm bốn người thành công ngăn chặn thú triều, công huân lẫn chiến tích sẽ cực kỳ vẻ vang.
Thẩm Vân Mai vẫn còn giận cao tầng ở doanh trại nên đây sẽ là cơ hội để bọn hắn trở mình.
“Gào—!!”
Chợt trên trời vọng lại một tiếng kêu chói tai. Sóng âm tỏa xuống gây nhiễu loạn vòm linh khí.
“Không ổn, Loạn Lâm Trận sắp vỡ!” Hứa Tử Du cảnh báo.
“Không sao, duy trì được đến giờ là đủ cắt giảm quân số bọn chúng xuống rồi.” Thẩm Vân Mai vỗ vai hắn: “Một mình sư đệ lo liệu đám tàn dư được chứ?”
Hứa Tử Du ngẩn người, định nói một câu có phải Thẩm Vân Mai nhầm rồi không nhưng lúc cảm nhận được khí tức cuồng bạo đang phóng về phía này, hắn lại nuốt những lời kia xuống.
Tiềm Hư cảnh.
“Thay vì nói ta lo được không, chi bằng sư tỷ lo cho mình và hai vị sư huynh.” Hắn bảo.
Thẩm Vân Mai nhếch mép. Dải lụa trên tay cô nhanh chóng xoắn vào đôi tay: “Nhân loại ta còn lo một chút chứ yêu thú chưa đủ tư cách để đối đầu với cả ba chúng ta cùng một lúc đâu.”
Cô nhanh chóng hướng về phía trước, bộ pháp không chớp nhoáng như Lạc Tông Trạch và Ma Trường Tô nhưng lại thiên về sự uyển chuyển. Bất kể trong không gian hỗn loạn như thế nào, cô cũng có thể di chuyển thoải mái mà không chạm xung quanh.
“Hai vị đạo hữu, hợp công cùng ta!” Thẩm Vân Mai quát lên.
Nghe vậy, cả hai liền dừng lại: “Vẫn còn mấy con nữa.”
“Bỏ đi, không còn cấp thượng cảnh, Hứa sư đệ lo liệu được.” Thẩm Vân Mai đáp mình, liễu kiếm ánh lên lục quang: “Nhiệm vụ của chúng ta nằm ở con Thanh Phong Yêu Ưng trên kia. Không g·iết được nó thì cản đợt thú triều này lại không có ý nghĩa.”
Lạc Tông Trạch biết Hứa Tử Du có thể đánh tay đôi với yêu thú thượng cảnh nhưng duy trì trận pháp nãy giờ có lẽ đã khiến đối phương tiêu hao rất lớn, e là không còn bao nhiêu sức.
Ma Trường Tô nhớ tới cái bao tải sau lưng Hứa Tử Du, nhịn không được hỏi:
“Hắn còn sát trận chưa dùng à?”
“Không biết.” Thẩm Vân Mai thản nhiên lắc đầu: “Nhưng sư đệ đã đáp ứng giải quyết tàn dư rồi thì chúng ta cứ tập trung lo liệu Thanh Phong Yêu Ưng đi đã, dây dưa mãi…”
“Gào—?!”
Trên trời tiếp tục vang tiếng gầm thét. Cơn gió mạnh từ đâu cắt ngang không khí hướng về phía Hứa Tử Du. Thanh quang không che giấu, là Thanh Phong Yêu Ưng.
Hứa Tử Du mở trừng mắt, vội vàng điều chỉnh trận pháp để dựng tạm Thủ Địa Trận phòng thủ với mong đợi sẽ giảm bớt lượng sát thương nhận vào.
Thanh Phong Yêu Ưng đã đột phá Tiềm Hư cảnh, bản thân tựa hồ đã có chút linh trí. Cách chiến đấu của nó cũng mang tính chiến thuật nhiều hơn. Nó nhận ra ba tòa trận pháp là nguyên nhân khiến thú triều của mình thất bại thảm hại nên quyết định nhắm tới chủ mưu.
Yêu thú là những sinh vật gần gũi với tự nhiên nhất nên khả năng cảm khí của chúng cực kỳ đáng gờm, nhiều khi còn khủng bố hơn cả một tu hành giả tam linh căn.
Thanh Phong Yêu Ưng lao tới chỗ Hứa Tử Du với tốc độ nhanh nhất. Đôi cánh nó sải rộng nhằm giảm thiểu ma sát hết mức có thể. Đồng thời, nó cũng sinh ra thanh mang để gia tăng khả năng t·ấn c·ông từ trên cao.
Với một tu hành giả Định Pháp trung cảnh mà nói, đối mặt với đòn này chắc chắn c·hết không kịp nhắm mắt, bất chấp đã luyện thể như Hứa Tử Du.
May mắn thay, khoảnh khắc Thanh Phong Yêu Ưng sắp lao xuống thì Lạc Tông Trạch và Ma Trường Tô đã thi triển kiếm chiêu đánh lén. Tử quang và hắc quang đồng loạt nhắm vào một bên đầu nhằm đánh chệch hướng t·ấn c·ông của nó.
Thanh Phong Yêu Ưng gầm lên một tiếng giận dữ, cơ thể to lớn lướt qua người Hứa Tử Du rồi liệng lên lại bầu trời cao. Đôi cánh của nó rộng đến mức tạo ra một cái bóng che khuất cả ánh mặt trời. Nó vỗ cánh bay lên cao, tiếp tục lao xuống như tên bắn.
“Súc sinh, quên chúng ta rồi sao?”
Thẩm Vân Mai xuất hiện trên lưng Thanh Phong Yêu Ưng từ lúc nào không hay, mấy dải lụa của cô lập tức trói buộc đôi cánh của nó lại, cả cơ thể liền rơi xuống đất.
Uỳnh—!!
Thẩm Vân Mai nhẹ nhàng đạp không tiếp đất, sau lưng là một vùng khói bụi cùng tiếng kêu thảm thiết của Thanh Phong Yêu Ưng.
“Nơi này nguy hiểm, phiền sư đệ tránh mặt một…”
Cô quay đầu về phía Hứa Tử Du, còn chưa dặn hết câu thì đã không thấy người đâu cả.