Ma Chủng

Chương 43: Phủi sạch



Hứa Tử Du biết thực lực mình hiện tại ra sao. Trước khi trở ra ngoại môn, lục sư huynh Đông Vô Mệnh là đối thủ luyện tập của hắn mà. Mặc dù uy áp của Tiềm Hư cảnh vẫn khiến hắn chùn bước nhưng trải qua nhiều lần đối mặt, hắn cũng quen dần rồi.

Là một người đang ở độ tuổi thích thể hiện mọi thứ, Hứa Tử Du cũng muốn tham gia đại bí lắm, nhưng tình huống của hắn không cho phép quá nổi bật.

Huống hồ, đứng từ góc độ của một người đã quan sát qua mấy kỳ tiểu bí, Hứa Tử Du biết những người có vị trí cao thường tao ngộ chuyện gì. Không bị quấy rầy bằng những trận đấu tay đôi thì cũng bị các hội nhóm độc lập trong ngoại môn chèo kéo phân tranh. Mỗi lần phát sinh những chuyện như thế thì Hứa Tử Du muốn trốn cũng khó.

Càng bị những chuyện đó quấn lấy, hắn càng khó giấu danh phận.

Thay vì tham gia rồi trốn trốn tránh tránh, chi bằng không tham gia ngay từ đầu.

Mặc dù khen thưởng của đại bí ba năm một lần rất hậu hĩnh nhưng thu hoạch của hắn từ Ma Uyên b·ạo đ·ộng cũng nhiều rồi. Hàng cũ chưa dùng, không cần quan tâm hàng mới.

Bên cạnh đó, Hứa Tử Du vừa lấy được Di Hình Hoán Ảnh từ Ngự Thư Cốc nên thời gian tới hắn cần tập trung tu hành, kẻo khi sư phụ triệu tập kiểm tra mà hắn chưa thạo thì lại ăn khổ.

Hữu trưởng lão có con mắt khá tinh tường, mặc dù Hứa Tử Du đã diễn để việc tuyển chọn công pháp trở nên tự nhiên hơn nhưng sau cùng vẫn không thoát khỏi y.

Nói dối trước mặt Trúc Dịch cảnh là hành động rất mạo hiểm, hắn không dám liều. Vì thế, hắn lựa chọn câu trả lời đóng để y không hỏi thêm. Tất nhiên, hắn biết Hữu trưởng lão không phải kiểu người dai dẳng nên mới tuyển chọn phương thức này, đổi lại người khác thì chưa chắc đã có hiệu quả. Có điều, giữ vững tinh thần trước câu hỏi của y là đã tốt lắm rồi.

Hứa Tử Du không biết Di Hình Hoán Ảnh, sư phụ là người đã bảo hắn chọn môn bộ pháp này. Người đã nói thế thì sao hắn dám không nghe chứ.

Tuy nhiên, sau khi nghiên cứu, Hứa Tử Du đã hiểu được nguyên do.

Di Hình Hoán Ảnh không chỉ là bộ pháp mà còn là công pháp tu luyện ảnh thân. Không giống thân ngoại hóa thân cần nhiều tài nguyên và vật liệu, ảnh thân là thứ luôn đi cùng với người luyện, nó là cái bóng ở dưới chân, có thể tùy nghi biến đổi theo ý thích.

Ảnh thân sinh ra trong quá trình luyện sẽ sở hữu giác quan của người luyện, tuy rằng bị giới hạn phạm vi di chuyển nhưng trong phạm vi đấy, chủ thể và ảnh thân có thể hoán đổi vị trí.

Thiết Thể luyện ra từ Thiết Ma Quyền khiến trọng lượng cơ thể của Hứa Tử Du tăng cao nên cố gắng thay đổi trọng lượng chỉ khiến cho uy lực của Thiết Ma Quyền yếu đi.

Vì tốc độ mà đánh đổi sức mạnh hoàn toàn đi ngược lại triết lý của luyện thể nên Hứa Tử Du sẽ không chọn cách đó. Hơn nữa, Cốt Cương lão quỷ là sư phụ hắn, lão không thiếu cách chỉ điểm để hắn giải quyết điểm yếu thực chiến.

Di Hình Hoán Ảnh là câu trả lời.

Vừa giúp Hứa Tử Du sở hữu khả năng ứng biến tốc độ, vừa bù lại giới hạn khoảng cách giao chiến trong lúc Huyết Sắc Nhận bị khống chế. Hắn cần gì, nó có nấy.



Bên cạnh đó, tu luyện Di Hình Hoán Ảnh không khó như các môn bộ pháp khác, chỉ cần thỏa mãn toàn bộ điều kiện đầu vào để bóc tách ảnh thân là xong. Cốt Cương lão quỷ đã viết ra hết cho hắn rồi, hắn chỉ việc làm theo là có thể tạo ra ảnh thân hoàn mỹ.

Cốt Cương lão quỷ xem Hứa Tử Du là vật thí nghiệm cho Đoán Tạo Châm thật nhưng ít ra trên phương diện chỉ điểm tu hành, lão vẫn làm trọn trách nhiệm của một sư phụ.

Riêng điểm này, Hứa Tử Du kính trọng lão.

Lấy được công pháp mới, Hứa Tử Du hí hửng quay trở về động phủ tu hành. Khổ nỗi, xem chừng hắn chưa thể nghiên cứu và tu luyện ngay bởi hắn có khách.

“Ma sư huynh?” Hứa Tử Du ôm quyền chào hỏi.

Ma Trường Tô quay người sang, nét mặt lộ vẻ mừng rỡ.

“Hứa sư đệ, lâu rồi không gặp! Nghe nói sư đệ đang bế quan trị thương, không biết tình huống hiện tại như thế nào? Chỗ ta có vài bình đan dược đặc chế, nếu sư đệ không chê thì hãy cầm lấy.” Hắn đột nhiên buông hơi thở dài, vừa nói vừa nhét túi trữ vật vào tay: “Ngày hôm đấy thân bất do kỷ, tộc lão chỉ có thể mang đi một người. Mong sư đệ không giận.”

Hứa Tử Du: “...”

Nếu lo lắng thì ngươi nên đến từ ít nhất là hai tháng trước mới phải.

Hứa Tử Du thoáng nhớ lại hiện trường ngày hôm đó mà cảm thán. Hóa ra chuyện Ma Trường Tô bỏ rơi hắn ở doanh trại cũng đã hơn ba tháng rồi đấy.

Bây giờ đối phương thình lình tìm đến, hắn đoán là có chuyện cần nhờ vả.

Hứa Tử Du mỉm cười: “Đa tạ sư huynh đã hỏi thăm, thương thế của ta đã lành. Ngày hôm đấy may mà thời thế hỗn loạn nên ta mới thoát được, không thì đã táng thân dưới kiếm của đám đạo sĩ kia rồi.” Hắn hơi híp mắt lại, cố tình biểu lộ một chút khoảng cách.

Ma Trường Tô không phải kẻ ngốc. Hắn biết chuyến này không dễ dàng gì. Dù sao mọi chuyện cũng đã trôi qua ba tháng. Trước đó không đến, bây giờ đến cũng không có ý nghĩa.

Ma Trường Tô đã lỡ thời điểm vàng để lôi kéo quan hệ.

Buông một hơi thở dài, hắn nói: “Sư đệ chịu khổ rồi. Có điều, chỗ đan dược này là lòng thành của ta, mong sư đệ hãy nhận lấy.” Hắn chắp tay: “Không làm phiền sư đệ nữa, cáo từ.”



Dứt lời, Ma Trường Tô liền rời đi.

Hứa Tử Du nhìn bóng lưng đối phương một chút rồi thu túi trữ vật về, thản nhiên bước vào bên trong trận pháp với tâm thế cực kỳ bình lặng. Song, không phút giây nào là hắn không cảnh giác bên ngoài. Bởi Ma Trường Tô không hề đi một mình.

Ngay thời điểm nói chuyện với đối phương, Hứa Tử Du đã nghe thấy một số tiếng động lạ trong phạm vi hai mươi trượng. Nếu chỉ luyện thể bình thường thì hắn chưa chắc đã nghe ra nhưng nhờ có Thanh Ngưng Lục Thông Thức, không gì có thể làm khó thính lực của hắn.

“Xem chừng tình thế của ngươi không dễ chịu gì rồi.” Hứa Tử Du lẩm bẩm.

Trong thời gian làm nhiệm vụ chung ở doanh trại, Hứa Tử Du thừa sức hiểu Ma Trường Tô nóng lòng đi đào bảo đến mức nào. Thậm chí có lần đối phương xém chút đắc tội với cả tộc lão Ma gia là hiểu. Hắn không tin sau khi thoát khỏi doanh trại đối phương lại ngồi yên một chỗ. Song, ròng rã ba tháng trời, hắn lại không nhận được tin gì cả.

Ngay lúc tưởng chừng bản thân đã bị bỏ rơi khỏi kế hoạch thì Ma Trường Tô lại xuất hiện, Hứa Tử Du không nghi ngờ động thái của đối phương mới là lạ.

Chưa kể, ai đời đi hỏi thăm lại mang theo một đống tai mắt thế.

Nếu hắn không luyện thành Thanh Ngưng Lục Thông Thức từ trước, e rằng đã bị đối phương tính kế triệt để. Lúc đấy hắn chỉ có thể tự trách bản thân ngu ngốc mà thôi.

Ma Trường Tô đến có chuẩn bị nên tạm thời Hứa Tử Du sẽ không lựa chọn đương đầu với đối phương. Hắn vẫn có niềm tin vào đống trận pháp bủa giăng xung quanh lắm, tên nào muốn c·hết thì cứ việc đột nhập, hắn sẽ không nhân nhượng.

Thầm hạ quyết định trong lòng, Hứa Tử Du nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện, ngày ngày chìm đắm nghiên cứu Di Hình Hoán Ảnh.

——

Ma Trường Tô vừa rời khỏi khu rừng của Hứa Tử Du liền đến phường thị ngay tức khắc, vẻ mặt có phần khó coi. Hắn biết là không dễ gì, ai ngờ lại bẽ mặt thế.

Mặc dù Hứa Tử Du vẫn rất lễ độ nhưng chỉ có mấy tên mù mới không nhìn ra khoảng cách giữa hai người. Ma Trường Tô cứ ngỡ đã nắm được đối phương trong lòng bàn tay rồi, không nghĩ đến sự tình lại ra nông nỗi này.

Đều tại lũ đạo sĩ mũi trâu kia dám phá hỏng chuyện của hắn.

“Sự tình không ổn sao?”

Ma Hoạt Sinh đang thưởng trà cũng phải tạm dừng lại vì trông thấy vẻ mặt khó coi của Ma Trường Tô. Lão đã sớm dự đoán rồi, dù sao cũng cách mặt ba tháng mà. Thà rằng không tìm đến còn đỡ chứ một khi đã đến hỏi thăm chuyện cũ thì thể nào cũng bị nghi ngờ.

Ma Trường Tô tặc lưỡi rồi ngồi vào ghế đối diện.



“Không đến mức xấu nhưng cũng chẳng hề tốt.”

Ma Hoạt Sinh trầm mặc một lúc liền hỏi: “Hắn vẫn giữ thái độ hòa hảo chứ?”

Ma Trường Tô nghĩ ngợi một lúc mới đáp: “Hứa sư đệ là người biết nhìn thời cuộc nhưng hắn không phải người dễ dàng xuôi theo như những người khác. Nếu hắn lựa chọn trốn mãi trong rừng thì chúng ta không có biện pháp. Chuyến này… có lẽ nên tìm người khác thôi.”

“Tìm người khác thì không khó, vấn đề là tên tiểu tử đó đã biết chuyện rồi.” Ma Hoạt Sinh hạ giọng: “Trường Tô, không mời hắn đi cũng được, nhưng phải đảm bảo hắn giữ miệng.”

Ma Trường Tô im lặng một hồi, đôi mắt sắc bén liền lóe tinh quang.

“Ta hiểu lục trưởng lão đang cân nhắc chuyện gì, vấn đề ở đây là không dễ đưa hắn ra khỏi phạm vi trận pháp. Hơn nữa, Thẩm Vân Mai cần nguyên dương của hắn để đột phá Tiềm Hư. Loại bỏ hắn đồng nghĩa với việc tự đoạn đi quan hệ với cô ta.”

“Nha đầu của Thẩm gia ư?” Ma Hoạt Sinh nhíu mày: “... Không phải nha đầu đó là đạo lữ của ngươi à? Ngươi nguyện ý nhìn đạo lữ của mình ăn nằm với người khác?”

Ma Trường Tô xém chút là phun hết nước trà trong miệng.

Hắn ho khục khục vài tiếng rồi nói: “Lục trưởng lão, Thẩm Vân Mai tuy là tứ cường ngoại môn nhưng Thẩm gia sau lưng vẫn còn nhỏ bé lắm, làm sao xứng tầm với Ma gia chúng ta được chứ.” Hắn xua tay: “Chỉ là vui chơi qua đường thôi.” Hắn dừng lại một lúc: “Có điều, nếu cô ta nguyện ý làm thị th·iếp thì ta sẽ vui vẻ chấp nhận, dù sao thì…”

Nói đến đây, Ma Trường Tô chỉ nhếch mép đơn thuần.

Ma Hoạt Sinh tự hiểu vế bỏ lửng. Tam thê tứ th·iếp chẳng phải chuyện gì lạ với nam nhân ưu tú, Ma gia càng coi trọng chuyện khai chi tán diệp nên Ma Trường Tô có bao nhiêu thị th·iếp lão không quản, chỉ cần chính thất môn đăng hộ đối là được.

Ma Hoạt Sinh còn đang lo Ma Trường Tô chọn Thẩm Vân Mai làm đạo lữ, may mà không phải, như thế thì lão cũng đỡ phải bận tâm chuyện khai chi tán diệp của hắn sau này.

Nghĩ ngợi một lúc, Ma Hoạt Sinh che miệng nói nhỏ:

“Nếu nha đầu họ Thẩm kia đã có ý đồ với tên tiểu tử đó, chi bằng làm một phép thử thì sao?”

“Ý của trưởng lão là…?”

Ma Hoạt Sinh mỉm cười.

“Mượn dao g·iết người, chúng ta phủi tay sạch sẽ là được.”