Mắt thấy Hồ trưởng lão sắp thượng cẳng chân hạ cẳng tay, Hứa Tử Du vội lên tiếng phân bua. Dĩ nhiên, nói thì nói, ăn đòn vẫn cứ là ăn đòn. Hồ trưởng lão đánh một trận đã tay rồi ném túi dụng cụ cho hắn, ngoắc tay gọi đi theo, vừa đi vừa nói cho tiết kiệm thời gian.
Hôm nay thanh thế đột phá không lớn, mật độ linh khí trong Tụ Linh Sơn không đến nỗi hỗn loạn nên quá trình sửa chữa sẽ nhanh hơn mọi khi. Thong dong một lúc cũng ổn.
Hồ trưởng lão sắp xếp dữ kiện trong đầu mình một lúc mới lên tiếng: “Trông ngươi lúc thì sáng dạ, khi lại ngu si, lão phu thực sự không hiểu nổi làm sao ngươi có thể sống tới giờ nữa.”
Hứa Tử Du gãi đầu đáp lại: “Đều nhờ ơn phúc của trưởng lão cả. Ngài không cưu mang đệ tử đến Tụ Linh Sơn thì có lẽ đệ tử đã bị mấy người khác hãm hại chiếm đoạt tài nguyên rồi.”
“Miệng mồm bôi dầu hay sao mà nghe lọt tai thế.” Hồ trưởng lão bật cười có chút cao hứng: “Ngươi chỗ biết chỗ không, kiến thức lại không hoàn chỉnh nên lão phu sẽ quay lại từ đầu. Trước tiên, nói lão phu nghe, tu hành có bao nhiêu cảnh giới?”