Ma Chủng

Chương 50: Ủy thác



Chương 50: Ủy thác

Thời gian càng gấp rút, đầu óc Hứa Tử Du càng nhanh nhạy.

Sau khi thay ra bộ đồ của đan đồng, hắn lập tức nghĩ tới chuyện thiết lập Tụ Hỏa Trận. Không đời nào có chuyện Dương trưởng lão sử dụng đan đỉnh mà không luyện đan, trong khi đó hỏa linh khí nơi này lại thấp đến cực điểm do nằm gần đồi Liệt Dương Thụ.

Thiết lập mỗi Tụ Hỏa Trận thì Hứa Tử Du vẫn chưa an tâm lắm, thế là hắn nhanh trí lấy mấy cái nồi đất chồng trong góc để đun nước thuốc. Hắn còn cố tình lấy than tro quẹt lên mặt rồi diễn sao cho giống với người đang hít thở chung bầu không khí với Dương trưởng lão.

Tuy rằng thông tin mà Hứa Tử Du nắm được không nhiều nhưng hắn vẫn có thể phán đoán ra mục đích của Dương trưởng lão. Hắn biên thế nào, lão hô ứng thế nấy. Lão sẽ không chủ động giúp hắn nếu như hắn không tự động não cứu mình.

May mắn là Hứa Tử Du đã quen diễn bộ dạng thê thảm nên không khó để nhập vai. Chuyến này hắn tạm qua ải nhưng không thể vì thế mà lơ là.

Đằng sau Dư trưởng lão là Ma Trường Tô, nếu đối phương đã có ý đồ muốn diệt khẩu hắn thì không đời nào có chuyện để yên. Sóng gió chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Hứa Tử Du theo chân Dương Xuân Thu đến một đình viện trên ngọn đồi sau lưng lò luyện đan. Nơi này được bảo vệ bởi hai tòa đại trận tự nhiên khổng lồ. Hắn tuy là trận pháp sư nhưng cũng không dễ nhận diện cho tới khi thực sự đặt chân vào bên trong.

Hai tòa trận pháp này không hề tầm thường.

“Nói về ngươi một chút đi.” Dương Xuân Thu ngồi lên tấm phản giữa đình viện, vừa phe phẩy quạt mo vừa săm soi người Hứa Tử Du từ trên xuống dưới.

Hắn hơi nuốt nước bọt, vội vàng ôm quyền đáp: “Đệ tử Hứa Tử Du, xuất thân lò luyện cổ.”

“Không còn gì nữa?” Dương Xuân Thu lãnh đạm hỏi.

Hứa Tử Du lắc đầu: “Đệ tử nghĩ trưởng lão sẽ không thích những thông tin dư thừa.”

Dương Xuân Thu bật cười thành tiếng rồi phẩy tay. Áp lực vô hình bất giác đè ép lên người Hứa Tử Du, bắt ép hắn phải quỳ rạp trên mặt đất.

Lão lạnh giọng: “Ngươi nghĩ giờ là lúc tỏ ra thông minh?”

Người ngợm Hứa Tử Du đầm đìa mồ hôi: “Đ-đệ tử không dám…” Hắn cắn răng một lúc, quyết định nói thêm vài thông tin cá nhân cho lão nghe. Tất nhiên, thông tin hoàn toàn xác thực.

Hứa Tử Du chỉ muốn che giấu thân phận đệ tử của Cốt Cương lão quỷ nên những thông tin khác thực sự không quan trọng lắm. Nếu đối phương muốn nghe, hắn sẽ nói.

Dương Xuân Thu lắng nghe một chút, vẻ mặt không mấy thay đổi. Đêm qua sau khi trở về lão đã cho người điều tra thân phận của Hứa Tử Du, những gì hắn nói bây giờ hoàn toàn trùng khớp với kết quả trong tay lão. Hắn là kẻ sống sót trong lò luyện cổ khắc nghiệt.



Dương Xuân Thu ra hiệu cho Hứa Tử Du ngừng nói, lão vuốt râu: “Lão phu đã hiểu thân thế của ngươi. Nguyên lai xuất thân từ đấy, chẳng trách đầu óc lanh lẹ.”

“Trưởng lão quá lời, đệ tử không dám nhận.”

Dương Xuân Thu nhếch mép: “Ngươi khiêm tốn giờ này hoàn toàn không có ý nghĩa. Từ xưa đến nay, phàm những kẻ bước chân ra từ lò luyện cổ đều là kỳ nhân dị sĩ của tông ta. Ngươi bây giờ chỉ là một con nhộng nhưng tương lai biết đâu lại hóa kén lột xác.”

“Đa tạ trưởng lão đã khích lệ. Chuyện tương lai đệ tử không dám chắc. Trước mắt, có thể yên ổn sống qua ngày đã là vạn hạnh của đệ tử.” Hứa Tử Du bảo.

“Yên ổn ư…” Dương Xuân Thu hạ khóe môi: “Thế đạo thay đổi từng chút một, làm gì có thái bình thịnh thế. Không c·hiến t·ranh thì không phải là tu hành giới.”

Hứa Tử Du im lặng nghe lão cảm thán. Hắn không phát ra bất cứ âm thanh nào, cho dù là một tiếng thở. Hắn không dám chen ngang, bất chấp áp lực vô hình vẫn duy trì trên người.

Hứa Tử Du không dám phỏng đoán lung tung do thời điểm bây giờ không còn nhiều nguy hiểm như trước nữa. Nếu Dương Xuân Thu chưa hài lòng hắn ở điểm nào, hắn sẽ cam chịu cho tới khi nào lão thực sự hài lòng mới thôi. Là một trong ba cây đại thụ của ngoại môn, Dương Xuân Thu hoàn toàn xứng đáng để hắn lấy lòng.

Cảm thán một lúc đã gần đến buổi trưa. Mặt trời ngoài kia đã lên tới thiên đỉnh.

Dương Xuân Thu đảo mắt xuống Hứa Tử Du. Hắn vẫn kính cẩn khom mình. Tư thế trước đấy ra sao thì bây giờ vẫn vậy, không hề có dấu hiệu thay đổi.

Lão gật gù hài lòng, áp lực đè nén lên cơ thể hắn dần tiêu biến đi.

“Tu vi tuy không cao nhưng chiến lực đủ để tung hoành cùng cảnh giới. Tâm cảnh ổn định, biết tiến biết lùi đúng thời điểm, ứng biến vừa tốt, biểu cảm không lộ ra nét giả dối. Ngươi là một mầm non ma tu hiếm hoi vừa mắt lão phu đấy, Hứa Tử Du.”

Hứa Tử Du nuốt một ngụm nước bọt.

“Lão phu có chuyện muốn nhờ cậy, ý ngươi thế nào?” Lão hỏi tiếp.

Hứa Tử Du ngẩng đầu: “Xin trưởng lão phân phó, đệ tử nhất định hoàn thành.”

Dương Xuân Thu vuốt râu bật cười.

“Đứng dậy đi, quỳ mãi lão phu còn tưởng hòn đá ven đường.”

Nghe vậy, khóe môi Hứa Tử Du hơi run nhưng rất nhanh đã kiềm chế được. Hắn chậm rãi đứng dậy, đầu gối hơi nhói lên do duy trì một tư thế dưới áp lực trong thời gian dài. Dẫu thế, hắn không hề để lộ bất cứ vẻ thất thố nào trước mặt lão.



Dương Xuân Thu hài lòng với biểu hiện đó. Người biết thể hiện những gì cần thể hiện và giấu những gì cần giấu mới là kẻ biết điều, cũng là người mà lão đang cần.

“Khi còn trẻ như ngươi, lão phu từng được một phàm nhân giúp đỡ. Lão phu đã hứa sẽ hoàn trả nhân tình, tiếc là hơn hai trăm năm rồi vẫn chưa có được cơ hội đấy. Bây giờ hậu nhân của người đó g·ặp n·ạn, lão phu không thể ngó lơ. Nhưng ngươi biết tình hình của dược viên bây giờ rồi, lão phu không tiện rời khỏi đây, nhân lực của dược viên cũng vậy.”

Dương Xuân Thu đảo mắt về phía Liệt Dương Thụ ở đằng xa.

“Lão phu có thể tin tưởng tiểu tử ngươi chứ?”

Hứa Tử Du ôm quyền: “Đệ tử sẽ không làm trưởng lão thất vọng.”

“Lão phu còn chưa nói cụ thể.” Dương Xuân Thu nói.

“Đệ tử sẽ chứng minh trưởng lão không nhìn nhầm người.” Hứa Tử Du tiếp tục bảo.

Dương Xuân Thu nheo mắt, con ngươi lóe tinh quang. Lão hơi dựa người ra sau.

“Gần đây cảnh nội Kỳ Quốc xuất hiện nhiều vụ m·ất t·ích không rõ nguyên do, n·ạn n·hân chủ yếu là phàm nhân nhưng địa vị lại trực thuộc cơ quan triều đình. Một, hai vụ thì lão phu không bàn đến, liên tiếp gần chục vụ có liên quan đến nhau đã không phải chuyện nhỏ nữa. Hậu nhân của ân nhân lão phu hiện nay là Tề Quốc công, trong thời gian tới ngươi hãy bảo vệ hắn cho chu toàn, nếu có cơ hội thì điều tra ngọn ngành mọi việc cho lão phu. Sau khi luyện thành Ngân Cốt Đan, lão phu sẽ tiếp quản những chuyện còn lại.”

Phàm nhân và tu hành giả tuy có chung một gốc, song con đường lại hoàn toàn tách biệt. Nhân gian phát sinh chuyện gì, tu hành giới không cần thiết phải quan tâm. Nhưng nếu đại sự có liên quan đến tu hành giả, tu hành giới không thể ngồi yên.

Ma tu tùy tiện nhưng không đồng nghĩa sẽ vô pháp vô thiên. Ma tu là tu hành giả, tu hành giả đều xuất phát từ phàm nhân trong hồng trần. Hồng trần loạn lạc, nhân lực tiêu điều đối với tu hành giới cũng không phải chuyện tốt lành gì.

Ma đạo tam tông bảo hộ Kỳ Quốc cũng vì lý do đó.

Khổ nỗi, vì cảnh nội toàn ma tu nên rất khó kiểm soát hành vi của từng người một. Dù sao thì triết lý của ma đạo vẫn là tùy tâm sở dục, thích là làm, có gan thì sẽ không ngần ngại.

Riêng điểm này, Dương Xuân Thu cảm thấy chính đạo làm tốt hơn. Tuy rằng thể chế của đối phương có quá nhiều quy củ trói buộc nhưng nhờ thế mà hồng trần lại ổn định.

Tất nhiên, nhân gian đã muốn loạn thì quy củ khắt khe cỡ nào cũng không ngăn được.

“Kinh thành…” Hứa Tử Du lẩm bẩm: “Không phải nơi đó là địa phận của Hợp Hoan Tông sao?”

“Ngươi hiểu sai.” Dương Xuân Thu lắc đầu: “Kỳ Quốc do tam tông ma đạo bảo hộ nên cát cứ không được phép chênh lệch với nhau. Kinh thành là cơ quan trung ương của Kỳ Quốc nên sẽ không thuộc về bất kỳ nhà nào. Nơi đấy là vùng đất trung lập của tam tông, cũng là nơi có nhiều tu hành giả ẩn thân nhất. Ngư long hỗn tạp vừa hay là chốn để ngươi vùng vẫy.”



“Nói như vậy, chủ mưu đằng sau những vụ b·ắt c·óc này có khả năng là một trong tam tông?”

Dương Xuân Thu nheo mắt nhìn Hứa Tử Du.

“Ngươi dám nghi ngờ bổn tông?”

Hứa Tử Du vội lắc đầu.

“Đệ tử không dám, c-chỉ là… chưa có chứng cứ, đ-đệ tử không dám loại trừ mọi khả năng.”

Dương Xuân Thu nghiền ngẫm một lúc, cảm thấy lời nói của hắn hợp lý nên không tính trách mắng. Dù sao thì lão tách biệt với tông môn lâu ngày rồi, không thể nói hiểu rõ nội tình được.

Dương Xuân Thu chỉ muốn bảo hộ hậu nhân của ân nhân lão, những chuyện khác ra sao thì cao tầng tự khắc có phương hướng xử lý, lão không cần nhiều chuyện.

“Liệu sự mà làm, cảm thấy có manh mối quan trọng thì truyền thư cho lão phu.” Dương Xuân Thu dừng lại một chút: “Để tiện cho việc điều tra, ngươi hãy giấu thân phận đệ tử Ngự Ma Tông cho tốt. Thành hay bại cũng không được để người ta biết. Nếu bại lộ thân phận, đừng trách lão phu thanh lý môn hộ.” Lão lạnh lùng bảo.

Hứa Tử Du bất giác rùng mình, hắn vội vàng cúi người, tấm lưng đẫm mồ hôi lạnh.

“Đệ tử nhất định sẽ cẩn thận.”

Hứa Tử Du chỉ là đệ tử ngoại môn, về lý không được phép rời khỏi lãnh địa tông môn. Nếu thân phận hắn lộ tẩy tại kinh thành và sự việc vô tình truyền đến tai Ngự Ma Tông thì hắn chắc chắn sẽ bị xử phạt theo tông quy. Đồng thời, Dương Xuân Thu cũng bị liên lụy.

Mặt khác, trong quá trình điều tra, nếu kẻ địch trong tối biết người của Ngự Ma Tông đã đến thì bọn chúng sẽ còn trốn sâu hơn. Nước nông còn dễ thấy, nước sâu sẽ chỉ thấy một vùng tăm tối hỗn độn, có điều tra cỡ nào cũng không thấy được gì.

Dương Xuân Thu muốn biết ngọn ngành mọi việc nên sẽ không để cho chủ mưu biết rõ quân cờ lão đặt ra. Lựa chọn đệ tử ngoại môn tuy hơi mạo hiểm nhưng lấy tình huống của kinh thành cũng như tâm cảnh và thủ đoạn của Hứa Tử Du, lão tin hắn sẽ làm nên chuyện.

Dương Xuân Thu ném cho hắn một miếng ngọc giản.

“Toàn bộ thông tin đã ở trong đó. Ngươi về chuẩn bị trước, sớm mai lên đường.”

Lão dừng lại một chút, ánh mắt vừa dừng ở Liệt Dương Thụ lại đảo về phía hắn.

“Nếu ngươi hoàn thành ủy thác, lão phu sẽ cho ngươi một viên Ngân Cốt Đan. Nếu hoàn thành vượt mong đợi, thêm một viên Trúc Cơ Đan nữa cũng không hề hấn gì.”

Nghe vậy, đôi mắt Hứa Tử Du liền lóe lên tinh quang. Hắn mừng rỡ dập đầu.

“Đa tạ trưởng lão!”