Hứa Tử Du tu hành ngay tại chỗ, tranh thủ đại lượng linh khí đang hội tụ sau khi Tụ Linh Trận được chữa trị để đột phá. Hồ trưởng lão hộ pháp ngay cạnh. Lão quan sát mạch tượng của hắn rồi chỉ đạo tùy diễn biến. Thoáng chốc, linh khí hội tụ lại quanh người hắn, sương trắng mịt mờ che phủ cả tầm nhìn.
“Khai khiếu, hấp nạp, tuần hoàn.”
Hứa Tử Du dựa theo lời Hồ trưởng lão để tiến hành đột phá. Cơ thể hắn nhanh chóng nóng lên, cơ bắp trong người bị xé nát, cơn đau thẩm thấu chạm vào tận xương tủy.
Hứa Tử Du nghiến răng chịu đau rồi dẫn dụ linh khí vào cơ thể để chúng tẩy rửa nhục thân giúp mình. Đồng thời, hắn cũng theo khẩu quyết cuối cùng của Nhập Môn Ma Công để xung kích vào xương cốt. Luồng linh khí hung bạo nhanh chóng xé toạc người hắn, máu tươi tràn ra thất khiếu, sắc mặt tái nhợt trông chẳng khác gì xác c·hết.
Cưỡng đoạt thiên địa linh khí đi ngược lại quy luật tu hành của tự nhiên. Ma đạo có cách tu hành độc đáo nhưng hậu quả nhận về cũng không nhỏ. Gánh được thì thành quả nhận về lại không kém cạnh các môn phái chính đạo.
“Cơ thể ngươi đã đến giới hạn, đóng khiếu môn mà đột phá đi.”
Hồ trưởng lão nhận thấy thể phách Hứa Tử Du đã chạm đến cấp bậc rất cao, dường như không thua kém Định Pháp thượng cảnh. Lão bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Quả nhiên là thiên tài.
Hứa Tử Du cũng không duy trì sự tàn phá này thêm nữa. Hắn nhanh chóng đóng khiếu môn, thuận theo khẩu quyết để dung nhập linh khí chữa trị phần được cải tạo trước đó.
Khí tức sơ cảnh đỉnh phong liền nén lại như một lò xo, sau bùng nổ hướng thẳng lên cao, phá qua bình chướng mà chạm vào trung cảnh.
Cùng lúc đó, các đường tơ đen xuất hiện trên người hắn, nối thẳng một đường vào bên trong linh căn. Ma mạch nối với linh căn, tốc độ hấp thụ thiên địa linh khí lại càng nâng cao.
Hồ trưởng lão quan sát quá trình mà gật gù hài lòng: “Không tệ.”
Chợt lão chạm tay l·ên đ·ỉnh đầu Hứa Tử Du, ma khí chợt tràn ra.
Cảm thấy sự tình không đúng, Hứa Tử Du định ngắt quãng quá trình nhưng lại phát hiện bản thân không thể khống chế dòng chảy linh khí. Linh khí trên Tu Linh Sơn tụ vào người hắn mỗi lúc một nhiều, cảnh giới vừa đột phá chưa kịp ổn định đã lung lay, chớp mắt lại ngã về sơ cảnh đỉnh phong. Trong khi đó, phần linh khí hấp thụ vào người lại chạy theo ma mạch mà hướng thẳng l·ên đ·ỉnh đầu, trực tiếp thoát ra khỏi huyệt Bách Hội.
Hồ trưởng lão hấp thụ lượng linh khí đó mà không mảy may để lọt một tia ra ngoài. Ma khí của lão mạnh mẽ trấn áp người Hứa Tử Du làm hắn không cách nào giãy dụa.
“T-trưởng lão, t-tại sao ngài…”
Hồ trưởng lão mỉm cười: “Tiểu Hứa, quãng thời gian qua có ngươi ở cạnh bầu bạn, lão phu rất vui, nhưng cuộc vui nào cũng có ngày tàn của nó.”
Cảnh giới của Hứa Tử Du liên tục rơi xuống, lượng linh khí hắn hấp thụ từ Tụ Linh Sơn nhanh chóng trở thành chất dinh dưỡng nuôi Hồ trưởng lão. Lão càng thôn phệ hắn bao nhiêu, tinh thần lại càng khoan khoái bấy nhiêu. Cảnh giới trì trệ mấy năm nay rốt cuộc cũng chịu xê xích tiến lên cao. Hồ trưởng lão đã chờ đợi thời điểm này từ lâu rồi.
Lấy Hứa Tử Du làm trung tâm, xung quanh hắn chợt lóe lên tám nguồn sáng. Theo đó, những trận kỳ vô hình dần hiện ra trước mắt. Chúng ở đây ngay từ đầu nhưng lại bị Hồ trưởng lão che lại bằng trận pháp chướng nhãn, song giờ không cần phải giấu nữa.
“Tiểu Hứa, ngươi biết trận pháp này là gì không?” Lão hỏi.
Hứa Tử Du bị thôn phệ tu vi. Cơ bắp căng tràn của hắn dần khô lại, cả người liên tục mất sức, cơ thể không cách nào di chuyển được. Dưới sự hỗ trợ của ma khí, hắn mới mấp máy được bờ môi mình, đôi mắt lóe lên một tia tuyệt vọng.
“Mẫu… Tử Trận…”
Hồ trưởng lão gật gù hài lòng: “Phải, là Mẫu Tử Trận. Nhân gian có câu lóc xương trả cha, lóc thịt trả mẹ để báo ơn dưỡng dục, không phiền song thân. Lão phu nuôi ngươi bấy lâu, cho ngươi tài nguyên và điều kiện tu hành, bây giờ cảnh giới lên cao, cũng đến lúc báo đáp rồi.”
Hứa Tử Du không thể thốt thành lời. Sức ảnh hưởng của Mẫu Tử Trận kinh khủng tới mức khiến cho cơ thể hắn mỗi ngày một yếu dần, cảnh giới rơi khỏi Định Pháp, ngã xuống Tọa Tâm, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ b·ị đ·ánh về phàm nhân yếu nhược.
Tuyệt vọng không thể làm gì, Hứa Tử Du dường như chỉ còn một con đường chờ c·hết.
Trong khi đó, Hồ trưởng lão trái ngược hẳn. Cảnh giới lão đang tăng, Tiềm Hư trung cảnh chưa gì đã đạt đến đỉnh phong. Linh khí hội tụ còn nhiều hơn bất kỳ tràng cảnh đột phá nào từng diễn ra trước đó ở Tụ Linh Sơn.
“Ha ha ha, cuối cùng cũng có ngày lão phu thoát thai hoán cốt, ha ha ha…”
Hồ trưởng lão cười vang điên dại, cười đến phấn khích, cười tới độ muốn bay ra khỏi Tụ Linh Sơn, hô hào cho toàn bộ trưởng lão ngoại môn biết giờ này lão đã thành thiên tài.
Thiên phú của Hứa Tử Du quả thực rất kinh khủng. Lão chỉ mới hấp thụ một nửa thôi mà sắp đột phá, nếu hấp thụ toàn diện thì chẳng phải sẽ thành Tiềm Hư thượng cảnh luôn sao.
Với cái thiên phú này, giấc mơ nội môn của Hồ trưởng lão có khi lại thành hiện thực. Với những chuẩn bị bấy lâu nay, lão không tin mình không thể sống sót ở trong đó. Chưa kể, dựa vào quãng thời gian phát triển của Hứa Tử Du, Hồ trưởng lão dám chắc tiềm lực của hắn không chỉ dừng lại ở Tiềm Hư, mà chắc chắn là Trúc Dịch, thậm chí còn là Kim Đan.
… Xa hơn, biết đâu lại là Nguyên Thần?
Kim Đan cảnh đã là mộng tưởng xa vời với Hồ trưởng lão, nói gì tới Nguyên Thần. Nhưng không ai đánh thuế giấc mơ. Có mục tiêu cao, có thiên phú hỗ trợ, lại thêm đảm phách, lão tin mình sẽ đạt tới độ cao người người ngưỡng vọng đấy.
“T-trưởng lão…”
Thanh âm của Hứa Tử Du yếu dần. Cơ thể hắn sụp đổ trên nền đất lạnh, cố gắng trườn bò để rời khỏi phạm vi ảnh hưởng của trận pháp nhưng người ngợm không cách nào di chuyển.
Hồ trưởng lão đè người hắn trên đất, trực tiếp lật người lại mà nhìn thêm lần nữa.
Khóe miệng lão giương cao: “Tiểu tử ngươi yên chí, mỗi năm lão phu sẽ tổ chức lễ giỗ lớn cho ngươi nên ngoan ngoãn làm chất dinh dưỡng cho lão phu đi, ha ha ha.”
Cảnh giới của Hứa Tử Du rơi về Tọa Tâm sơ cảnh, mí mắt liền nặng trĩu thấy rõ. Cảnh vật trước mắt cũng nhòe đi, bóng hình Hồ trưởng lão dần trở nên mơ hồ.
Trông thấy sắp thành công, Hồ trưởng lão lập tức đẩy nhanh tiến độ, lòng không chờ được nữa.
Nhưng rồi dị biến phát sinh. Luồng linh khí đang truyền vào người lão đột nhiên bị rút vào cơ thể Hứa Tử Du. Ngay sau đó, dòng dịch chuyển cũng đảo chiều.
Vẻ mặt Hồ trưởng lão cả kinh: “Chuyện gì thế này—?!”
Lão vội rút tay nhưng phát hiện không thể cử động. Tay lão dính chặt vào huyệt Bách Hội của Hứa Tử Du, dính chặt không rời. Nhờ vậy, dòng dịch chuyển linh khí không hề bị gián đoạn.
Cơ thể khô héo của Hứa Tử Du một lần nữa lại trở về như cũ. Cảnh giới sụt giảm bắt đầu tăng tiến trở lại như cũ. Từ Tọa Tâm sơ cảnh vào trung cảnh, thoáng chốc đã băng lên thượng cảnh rồi trở về Định Pháp. Trong khi đó, Tiềm Hư trung cảnh đỉnh phong của Hồ trưởng lão mỗi lúc một sụt giảm. Trộm gà không được còn mất nguyên nắm gạo.
Phần thôn phệ bị đoạt lại không phải vấn đề với Hồ trưởng lão nhưng phần tu vi tích lũy bao nhiêu năm nay thì khác. Khó khăn lắm lão mới tu hành đến cảnh giới này, không đời nào chấp nhận trở thành chất dinh dưỡng nuôi người khác.
Hồ trưởng lão nổi sát khí, trực tiếp đánh vào lồng ngực Hứa Tử Du, ý đồ g·iết c·hết hắn.
Chợt lão phun một ngụm máu tươi, lồng ngực nhức nhối, xương cốt vang lên từng tiếng răng rắc của nứt vỡ. Con ngươi lão rung động, khóe miệng run rẩy.
“K-không thể nào… T-tại sao lại là…”
Hồ trưởng lão lại ho ra máu, sắc mặt tiều tụy đi thấy rõ. Dáng vẻ ngạo mạn tự tin trước đó đã bay tăm hơi, những gì còn lại là một nỗi tuyệt vọng không gì lấp đi.
Tu vi lão ngã xuống Tiềm Hư sơ cảnh, cơ thể dần run rẩy vì sợ.
Bàn tay lạnh lẽo thình lình nắm lấy cổ tay khô gầy của lão. Hứa Tử Du mở mắt, cái nhìn của hắn lạnh nhạt trái ngược với dáng vẻ hèn nhát thỏ đế thường ngày.
“Trưởng lão, đang đi săn bỗng trở thành con mồi là trải nghiệm như thế nào?”
Hồ trưởng lão run giọng.
“L-làm sao ngươi biết Mẫu Tử Trận?!”
Hứa Tử Du thử cử động tay mình. Mặc dù còn hơi khó khăn do vừa bị bòn rút sức lực nhưng giờ hắn cũng đang khôi phục thông qua trận pháp nên tình cảnh không tới nỗi khốn khó.
“Trưởng lão, ngài là người dạy trận pháp cho đệ tử, tại sao lại hỏi câu vô tri thế?”
“Lão phu chưa từng dạy Mẫu Tử Trận cho ngươi!” Hồ trưởng lão nghiến răng.
Cảnh giới của lão ngã xuống rất nhanh, lượng linh khí hội tụ cũng dần tản ra xung quanh.
Màn sương mờ ảo tan dần để lộ tám trận kỳ khác ở xa xa. Phạm vi bao trùm của chúng còn rộng hơn cả Mẫu Tử Trận mà Hồ trưởng lão đã bày ra để chờ Hứa Tử Du bước vào bẫy.
Ngặt nỗi, không ngờ chính lão mới là người chơi đùa ngay trong lòng bàn tay hắn.
Trận pháp lớn nuốt chửng trận pháp nhỏ, trận pháp lớn cũng đòi hỏi linh khí nhiều hơn trận pháp nhỏ. Hứa Tử Du không có nhiều nguyên thạch để tạo trận pháp lớn như thế nên hắn lợi dụng Mẫu Tử Trận của lão, tạm hi sinh tu vi của mình để Hồ trưởng lão đạt tới bình cảnh, thay hắn triệu tập một lượng lớn thiên địa linh khí để kích hoạt trận pháp.
Khi đó, hiệu quả từ Mẫu Tử Trận của lão sẽ mất sạch. Người đi săn trở thành kẻ bị săn.
Hứa Tử Du đã có thể cử động trở lại. Hắn chồm người ngồi dậy.
“Trưởng lão nhờ ta mua tài nguyên mà, truy ngược lại sẽ nhận ra thôi.”
Hắn mỉm cười: “Nhờ sự cẩn trọng của ngài, đệ tử mới có thể sống sót. Thực sự cảm ơn ngài, Hồ trưởng lão.” Rồi hắn rút một con dao giấu trong ngực áo.
Không cần hỏi Hồ trưởng lão cũng biết Hứa Tử Du định làm gì. Đáy mắt lão toát lên nỗi sợ.
“H-Hứa… không, t-tiểu gia, chúng ta có thể thương lượng…”
Phập!
Hứa Tử Du đợi cảnh giới của Hồ trưởng lão rơi khỏi Tiềm Hư, không nói hai lời liền đâm thẳng con dao vào ngực lão. Thậm chí, hắn không dừng lại ở một nhát dao.
Rút ra, đâm vào, lại rút ra, lại đâm vào. Máu túa vào người, nhuộm đỏ đôi tay và quần áo.
Hồ trưởng lão hộc máu tươi, nét mặt nhợt nhạt, con ngươi lóe vẩn đục không còn chút sức sống.
Sinh mệnh lão vụt tắt, ngọn núi lớn liền tĩnh lặng.