Ma Chủng

Chương 66: Trong đêm có tiếng gió



Chương 66: Trong đêm có tiếng gió

Cung cấm là nơi trang nghiêm nhưng cũng là vũng nước đục bậc nhất trên thế gian. Một khi đã làm quan trong triều, không ai là không nghĩ cách đưa người của mình đến bên cạnh vua để thăm dò tâm ý. Cho dù không đưa đến bên cạnh thì cũng sẽ nằm quanh quẩn trong khu vực có thể thu hoạch được càng nhiều thông tin càng tốt.

Điền gia đã cài ám tử từ đời cụ, đến đời Điền Kiến Quốc thì lão còn cài thêm vài người để phòng ngừa người trước đó bị bại lộ. Sự cẩn thận của lão thể hiện rõ ràng nhất ở phạm vi bao trùm thông tin, từ trung ương đến bên rìa, thậm chí là cả chuồng ngựa, đâu đâu cũng có tai mắt của lão. Nhưng nhờ thế mà lão mới thành người duy nhất thu được tình báo.

Ngặt nỗi, biết được rồi thì Điền Kiến Quốc cũng không thể đưa ra đối sách. Kỳ Vương đã tính toán sự tình ngày hôm nay từ nhiều năm trước. Toàn bộ thế cục đã nằm trong tay cung cấm.

Ngoại trừ ký thác kỳ vọng vào Hứa Tử Du, Điền Kiến Quốc không còn lựa chọn nào tốt hơn.

Trong khi đó tại hoàng cung.

Giáo chủ huyết luyện phái dừng chân trước t·hi t·hể đã cháy đen của lão nhân gầy hóp. Đúng hơn thì thứ trước mặt lão giờ này chỉ còn là một đống tro tàn cùng với di vật mà thôi.

Dưới sự ảnh hưởng đến từ v·ụ n·ổ của mười hai viên Thiên Lôi Châu, lão nhân gầy hóp còn nguyên dạng mới là kỳ tích nhưng huyết luyện phái có thể thu thập được toàn bộ tro tàn cũng cho thấy bản sự không tầm thường của mình.

Mỗi tội… chẳng để làm gì.

“Chưa đến một tuần đã tổn thất những hai hộ pháp, các ngươi gần đây ăn no rửng mỡ hết rồi nhỉ?” Giáo chủ huyết luyện phái trừng mắt nhìn những người sau lưng. Đôi mắt lão hóa đỏ rực, sát khí ngùn ngụt bao trùm lên toàn bộ bầu không gian.

“X-xin giáo chủ bớt giận, t-thuộc hạ vẫn đang cho người điều…”

Giáo chủ tức giận đá cái tên vừa lên tiếng. Đối phương ngã nhào rồi lụi cụi lặm cặm bò lại dưới chân, tiếp tục khuyên nhủ và xin tha tội.

“Đợi đám phế vật các ngươi điều tra xong thì bổn giáo còn phải trả giá thêm bao nhiêu người nữa?” Giáo chủ gằn giọng, đôi mắt đỏ rực tựa hồ còn sáng hơn.

“Xin giáo chủ bớt giận.”

Trong tối vang lại tiếng người, theo sau đó là tiếng lắc chân đinh đang êm tai. Là nữ nhân.

Người vừa bị đá nghe được giọng đối phương liền mừng như điên, vội vàng ra hiệu cho giáo chúng chậm rãi lui xuống mà không phát ra bất kỳ tiếng động quấy rầy.

“Ngươi nhìn tình hình xem giờ này có thể không tức giận sao?” Giáo chủ thở mạnh.



Nữ nhân kia cười khanh khách, chậm rãi tiếp cận đối phương, lả lơi khuyên nhủ.

“Giáo chủ hiểu rõ cơn giận sẽ khiến người mất lý trí như thế nào mà. Huyết Luyện Thuật của người giờ này vẫn còn chưa hoàn mỹ, không nên để những chuyện vặt vãnh này quấy rầy.”

Giáo chủ huyết luyện phái nhíu mày.

Nữ nhân kia lướt qua người lão, từng ngón tay khẽ khàng di trên đôi vai.

“Giáo chủ, một Định Pháp thượng cảnh và một Tiềm Hư sơ cảnh mà thôi, con đường giáo chủ đi về sau sẽ không còn bóng dáng những tên phế vật lót đường ấy nữa. Cường giả là những người luôn hướng về phía trước, không phải người chỉ mãi ngoảnh đầu lại phía sau. Những chuyện vặt vãnh này cứ để cho chúng thuộc hạ lo liệu, việc của người là tu luyện.”

Giáo chủ huyết luyện phái trầm mặc trong giây lát mới đáp: “Chúng ta ở ngoài sáng, còn kẻ địch ở trong tối. Bây giờ điều tra, ngươi định điều tra bằng cách nào?”

Nữ nhân cười khúc khích: “Giáo chủ, chúng ta chưa bao giờ ở ngoài sáng và địch cũng không thể ở mãi trong bóng tôi. Có thể tiêu diệt được hai hộ pháp của chúng ta, thực lực của đối phương đã sớm vượt ra khỏi ngưỡng tiêu chuẩn. Thay vì tìm đúng đối tượng, chúng ta chỉ việc thu hẹp số lượng rồi tiêu diệt từng người một là được. Kẻ nào phản kháng dữ dội nhất, kẻ đó ắt là người chúng ta đang tìm.” Cô cười khẽ: “Giáo chủ cảm thấy kế này thế nào?”

“Thà g·iết nhầm còn hơn bỏ sót, ý ngươi là thế chứ gì?”

“Giết nhầm thì không hẳn.” Nữ nhân nheo mắt, con ngươi lóe dị quang hiểm độc: “Đằng nào chúng ta cũng sẽ hiến tế toàn bộ tu hành giả trong kinh, g·iết trước g·iết sau cũng là g·iết.”

Nghe vậy, giáo chủ huyết luyện phái liền bật cười. Lão nhéo mũi cô, hạ giọng khen ngợi.

“Ngươi rất độc ác, nhưng ta thích.”

“Đa tạ giáo chủ đã khen ngợi, còn bây giờ…” Cô chuyển ánh mắt ra bên ngoài: “... Giáo chủ cần tu luyện, ta đã mang vật tế ngày hôm nay tới rồi, mời giáo chủ thưởng thức.”

Giáo chủ huyết luyện phái nhìn theo, trông thấy vật tế lần này là một nữ nhân diễm lệ, dáng dấp chỗ lồi chỗ lõm dưới y phục mềm mại tôn vóc dáng thì không khỏi sáng mắt.

“Kim bài Nguyệt Vân Lầu, lần này ngươi chơi lớn đấy.” Giáo chủ cười vang.

Nữ nhân nhẹ nhàng lui ra, chậm rãi khom mình.

“Nếu giáo chủ không còn gì phân phó, ta xin phép đi xử lý ‘chuyện vặt vãnh’ kia.”



Giáo chủ huyết luyện phái đang bận để mắt tới nữ nhân kiều diễm kia nên cô không lưu lại chướng mắt nữa. Cô nhanh chóng ra ngoài rồi cho người đóng kín cửa.

“Lục hộ pháp, tâm tình giáo chủ hiện nay thế nào?”

Nữ nhân họ Lục kia lập tức thu vẻ mặt khiêu gợi trước đấy. Đôi mắt cô đằng đằng sát khí, người vừa hỏi cảm nhận được liền không dám ngẩng cao đầu.

“Trước mắt giáo chủ sẽ bị phân tâm nhưng chuyện đấy sẽ không duy trì lâu. Nhân lúc này mau điều tra toàn bộ tu hành giả trong kinh, tập trung vào những Định Pháp từ trung cảnh đổ lên. Các ngươi có hai canh giờ, vượt qua ngưỡng đấy, ta cũng không bảo vệ được các ngươi.”

Tên kia vội vàng gật đầu rồi lật đật chạy đi điều tra.

Lục hộ pháp đã nói điều tra thì không có chuyện đứng yên chỉ tay năm ngón. Sau khi ra lệnh cho thuộc hạ thì bản thân cô lại âm thầm xuất cung rồi tiềm nhập vào bên trong dòng người.

Vẻ ngoài của cô thay đổi trong chớp mắt, từ mỹ nữ hóa thành lão bà ngoài ngũ tuần, bước chân không còn nhanh nhẹn. Cô vừa đi vừa quan sát, âm thầm thôi động Nặc Phong Thuật để điều tra toàn bộ người trên phố. Cô phát hiện một vài tu hành giả, khổ nỗi bọn họ không phải đối tượng cô đang tìm. Tu vi yếu đã đành, cảm giác mang lại cũng không quá mạnh mẽ.

“Rốt cuộc kẻ nào mới đủ thực lực tiêu diệt hai hộ pháp của bổn giáo?”

Lục hộ pháp thầm nhủ, bước chân cứ thế mà đi được nửa tòa thành, người trên phố cũng mỗi lúc một ít đi. Sau cùng, cô dừng chân trước phủ Tề Quốc công.

Đôi mắt cô thoáng rung động, bước chân liền nhanh chóng hơn trước. Tất nhiên, cô di chuyển rất khéo nên binh lính canh phòng bên ngoài không cách nào phát giác ra.

“Trận pháp này… không tầm thường.”

Theo kế hoạch ban đầu, Tề Quốc công đáng lý phải b·ị b·ắt cóc cùng lúc với Nhân Quốc công nhưng vì phủ người trước bỗng dưng xuất hiện trận pháp nên thủ hạ của huyết luyện phái mới không cách nào xâm nhập. Thậm chí, bọn chúng xém chút là kích phát sát trận.

Lục hộ pháp đã sớm nghe tin, chỉ tiếc là gần đây diễn ra nhiều việc nên chưa kịp đến xem. Hơn nữa, người phụ trách toàn bộ vụ việc đấy là Lạc hộ pháp và tiểu thư đ·ã c·hết nên cô mới không xen ngang quyền lực của đối phương. Giờ có dịp đến xem trận pháp, cô mới hiểu nguyên do thất bại của đám phế vật kia.

Trong phủ Tề Quốc công chắc chắn có cao thủ trận pháp. Hơn nữa, tài nghệ của người này đủ mạnh để can dự vào trận pháp hấp huyết cô dày công thuê trận pháp đại sư thiết kế.

“Xem ra không cần phải tìm nữa.” Lục hộ pháp lẩm bẩm.

Lĩnh vực luyện đan, luyện khí còn khó tìm người do độ phổ biến rộng rãi cũng như quá trình nhập môn dễ dàng nhưng lĩnh vực trận pháp lại không được như vậy. Trận pháp cần có sư thừa, trận pháp thực sự cần người chỉ điểm trực tiếp thì mới có khả năng bước lên con đường này. Song, đi được xa hay không còn phụ thuộc đáng kể vào tài năng cá nhân.



Trong mắt Lục hộ pháp, trận pháp của phủ Tề Quốc công rất đơn giản nhưng lại là sự kết hợp nhuần nhuyễn của nhiều đại trận khác nhau nên phần nào đã chứng minh tay nghề của trận pháp sư. Tòa đại trận này bắt buộc phải dựng trực tiếp thì mới có hiệu lực.

Tìm đông tìm tây, Lục hộ pháp không ngờ kẻ cần tìm lại ở ngay trước mắt.

Lục hộ pháp nhanh chóng rời khỏi khuôn viên quản hạt của phủ Tề Quốc công. Cô vội vàng nấp mình trong hẻm tối rồi chuẩn bị truyền thư để hiệu lệnh cho các tu hành giả huyết luyện phái chuẩn bị tiến công. Khổ nỗi, khi truyền thư vừa bay lên trời, một tia sáng đỏ đã xẹt ngang, phá hủy thư tín chỉ trong chớp mắt.

Gương mặt Lục hộ pháp ngưng trọng lại.

“Kẻ nào?!”

“Người ta hay nói người có tuổi thường không ngủ nhiều. Có điều, không ngủ thì giờ này cũng nên nằm trên giường mới phải, sao lại trốn chui trốn lủi trong hẻm tối thế này?”

Trong hẻm vọng lại tiếng cười.

Lục hộ pháp lập tức quay đầu về nơi phát ra âm thanh. Tiếng bước chân mỗi lúc một lại gần, dáng hình đối phương cũng lộ ra dưới ánh trăng mờ của đêm đen.

Toàn thân phủ hắc y, dung mạo được che đậy bằng mặt nạ hình mỏ quạ, chỉ để lộ một đôi mắt lạnh lùng. Ngữ điệu vừa rồi của hắn nghe rất bông đùa nhưng đôi mắt lại không hề cười. Hắn chỉ nhìn cô thôi mà bầu không khí xung quanh đã trở nên ngưng trọng.

“Ngoại hình hoàn toàn trùng khớp với miêu tả. Ngươi quả nhiên là kẻ đã q·uấy n·hiễu bổn giáo thời gian qua.” Cô nheo mắt lại, lắc tay lắc vang tiếng đinh đang.

Hứa Tử Du nhìn mấy cái lắc kia, trong lòng có chút kiêng kỵ. Đối thủ không sử dụng binh khí thường nhật nên khó mà ước tính chiêu thức cũng như chiến pháp đối ứng. Chưa kể, khi nghe phải tiếng đinh đang bằng Thanh Ngưng Lục Thông Thức, hắn có cảm giác đầu óc mình hơi ong ong. Từng tiếng vang cộng hưởng với nhau đang dần hình thành âm công tích lũy trong cơ thể hắn. May mà hắn phát hiện kịp.

Hứa Tử Du cà Huyết Sắc Nhận lên đôi quyền sáo. Ma sát vang một tiếng “két” kéo dài phá hỏng nhịp điệu mà tiếng đinh đang tạo ra trước đấy.

“Các ngươi nói ngược rồi, là các ngươi đang vi phạm nguyên tắc của tam đại tông môn.”

Dứt lời, hắn liền lao về phía trước, một quyền đấm thẳng.

“Quá chậm.”

Lục hộ pháp uyển chuyển xoay người lên không trung, đôi tay chạm nhẹ lên cánh tay hắn rồi giáng một cước xuống. Song, cơ thể hắn chợt hóa thành bóng mờ nhầy nhụa, khí tức tiêu biến trong chớp mắt rồi hiện diện ở ngay phía sau.

Uỳnh—?!

Một quyền nhắm thẳng mặt, Lục hộ pháp liền văng ra bên ngoài, đập người vào bức tường đất bên kia đường. Cơ thể lấm lem bụi bẩn.