Ma Chủng

Chương 7: Hậu cuộc



Hứa Tử Du không muốn kéo dài thời gian vô ích. Hồ trưởng lão đã không muốn giữ hắn thì chẳng lý gì hắn lại để lão sống. Một trong hai người hôm nay phải c·hết.

Với c·ái c·hết của Hồ trưởng lão, ảnh hưởng của Mẫu Tử Trận cũng chấm dứt. Linh khí của lão hoàn trả về Tụ Linh Sơn, không còn truyền sang cho Hứa Tử Du nữa.

Trên thực tế, do cơ thể hắn đã chạm giới hạn, không thể dung nạp thêm linh khí từ Hồ trưởng lão, để tránh bạo thể, hắn phải từ bỏ nguồn linh lực kinh khủng của Tiềm Hư.

“Bỏ được mới chiếm được… cứ từ từ vậy.” Hứa Tử Du lẩm bẩm.

Giết Hồ trưởng lão là t·rọng t·ội, nhưng để sinh tồn, hắn không thể không hại lão.

“Kẻ yếu sẽ thành viên gạch lót đường cho kẻ mạnh. Đa tạ trưởng lão đã chỉ bảo.”

Hứa Tử Du quỳ trước di thể của Hồ trưởng lão, quỳ vái rất nghiêm túc. Sau đó, hắn rút con dao ra khỏi ngực lão, thuần thục rạch da, xẻ thịt rồi moi trái tim đang rỉ máu. Không để những giọt máu đấy uổng phí, hắn lập tức cắn nuốt. Vị tanh của xác c·hết vẫn khó chịu như xưa.

Giữa người thường và tu hành giả chẳng khác gì nhau cả. Nhưng ít nhất trái tim tu hành giả chứa nhiều năng lượng hơn. Hứa Tử Du nuốt nó vào bụng, bất giác ợ hơi thành tiếng.

Hắn không dừng lại ở đó. Hết tim đến não, hết não lại dạ dày, hết dạ dày liền tới mắt. Những bộ phận quan trọng đấy không thể để lọt vào tay Chấp Pháp Đường, không thì chuyện hôm nay sẽ bị bại lộ ra ngoài.

May mà ngoại môn không lưu ấn ký vào mệnh đăng như nội môn nên Hồ trưởng lão có c·hết thì Ngự Ma Tông cũng không ai hay. Dẫu thế, địa vị của lão cũng là trưởng lão, không thể m·ất t·ích trong thời gian dài mà không ai để ý. Hắn phải chuẩn bị.

“Trưởng lão ra ngoài, bảo mình trông nhà.”

“Trưởng lão ra ngoài, bảo mình trông nhà.”

“Trưởng lão ra ngoài, bảo mình trông nhà.”

Vừa ngấu nghiến máu thịt của Hồ trưởng lão, Hứa Tử Du vừa lẩm bẩm như một tên tâm thần. Đôi mắt hắn mở trưng, chăm chăm vào t·hi t·hể trước mặt, mãi không thèm rời.

——

Sau khi xử lý t·hi t·hể Hồ trưởng lão, Hứa Tử Du liền thu dọn hiện trường, xóa bỏ toàn bộ dấu vết ở hậu sơn rồi sửa chữa Tụ Linh Sơn thêm lần nữa để ngày mai có thể hoạt động như cũ.

Một ngày mới lại bắt đầu.

Hứa Tử Du tuân thủ nhiệm vụ, sáng sớm đến dọn dẹp, làm như chưa có sự kiện c·hết chóc ngày hôm trước. Hắn ngồi trông quầy, đỡ cằm nhìn ra ngoài như một tên rảnh rỗi.



“Hồ trưởng lão đâu rồi?” Tên đệ tử tới sớm hỏi.

“Trưởng lão bảo ra ngoài có việc, có lẽ vài hôm nữa không về được.” Hứa Tử Du vẫn giữ thái độ như bao ngày: “Sư huynh vẫn dùng động phủ cũ chứ, tiểu đệ vẫn còn giữ động đây.”

Tên đệ tử đó không quan tâm mấy đến Hồ trưởng lão, chẳng qua không thấy nên tiện mồm hỏi thăm, nếu lão không có ở Tụ Linh Sơn thì thôi, chỉ cần vẫn còn động phủ tu hành thì hắn cũng không quản quá nhiều.

Hắn gật gù: “Thế lại tốt, nâng giới hạn linh khí thêm một tầng, hôm nay ta cao hứng, nếu đột phá thành công liền không thiếu chỗ tốt cho ngươi.”

Nhìn túi nguyên thạch đầy ắp trên quầy, đôi mắt Hứa Tử Du liền lóe lên tinh quang. Hắn xoa hai tay vào nhau, mỉm cười đáp lại: “Chúc sư huynh mã đáo thành công.”

“Dẫn đường nhanh, không lại có tên âm binh khác tới quấy phá ta.”

Hứa Tử Du gật gù, thành thục cất túi nguyên thạch rồi lấy lệnh bài dẫn tên đệ tử đó vào động phủ, sau tiếp tục duy trì công việc của mình.

Chớp mắt, một tuần nữa lại trôi qua, ngoại môn vẫn theo nhịp sinh hoạt như cũ, dường như không có sự kiện đặc biệt nào phát sinh.

Song, tiểu bí sắp tới nên số lượng người đến Tụ Linh Sơn thuê động phủ càng ngày càng nhiều, tới nỗi có kẻ chi bạo bao trọn động phủ nguyên tháng trời làm cho những người khác tới sau không có chỗ thuê dù không thiếu nguyên thạch.

Hứa Tử Du đã cố an ổn bọn họ nhưng người nào người nấy lại quá nóng tính. Không có ai để xả giận, hắn liền thành đối tượng để bọn chúng đánh.

Tụ Linh Sơn không có Hồ trưởng lão tọa trấn quả nhiên rất loạn, thế là Hứa Tử Du chạy đến cầu cứu Chấp Sự Đường bổ sung thêm nhân lực, đồng thời cầu cạnh Chấp Pháp Đường cử cao thủ tới tọa trấn thay cho Hồ trưởng lão. Tất nhiên, không có gì miễn phí cả.

Hứa Tử Du chỉ là người truyền tin, không phải người chịu trách nhiệm chính. Hiện tại ngoại môn ai cũng biết Hồ trưởng lão không trình diện nên không ít người trở nên càn quấy hơn. Chấp Pháp Đường đảm nhiệm trị an nên không định để Tụ Linh Sơn loạn, bèn quyết định cử người sang trước, đợi Hồ trưởng lão trở về mới đòi nợ sau.

“Hứa sư đệ, bình thường Tụ Linh Sơn cũng đông nghẹt người thế này à?”

Vị sư huynh viện trợ từ Chấp Pháp Đường tò mò hỏi.

Hứa Tử Du lắc đầu: “Mọi khi không đông thế này, chắc là do tiểu bí sắp tới các sư huynh, sư tỷ quyết tâm giành thứ hạng cao nên mới chôn chân trong động phủ. Với cả, dạo gần đây có vẻ mọi người đạt được cảm ngộ lớn mà liên tục đột phá, một thân đệ chạy đôn chạy đáo sửa trận pháp cũng muốn gãy hết lưng rồi đây.” Hắn nằm ườn ra quầy.

Vị sư huynh đấy cười khan.

“Hiếm đệ tử tạp dịch nào được giao trọng trách như thế. Sư đệ nên tự hào. Làm tốt, biết đâu Hồ trưởng lão lại tiện tay chỉ điểm, sớm ngày đột phá.”



“À, đệ đột phá rồi.” Hứa Tử Du khoe khoang, chợt nét mặt ỉu xìu: “… Nhưng trưởng lão mãi không về, chẳng rõ đi đâu nên đệ chưa xin được ấn tín.”

Nghe vậy, vị sư huynh Chấp Pháp Đường liền kinh ngạc.

“… Sư đệ không phiền chứ?” Hắn chìa tay ra.

Hứa Tử Du không từ chối, hắn liền để đối phương kiểm tra.

“Quả nhiên là Định Pháp cảnh, báo cho Chấp Sự Đường là có thể thoát khỏi thân phận tạp dịch rồi. Hồ trưởng lão sẽ quay về sớm thôi, sư đệ không cần gấp.”

Hứa Tử Du gật gù rồi không tiếp tục tám chuyện nữa. Hắn chạy đôn chạy đáo đi điều chỉnh lượng linh khí trên Tụ Linh Sơn, kỹ năng khống chế trận pháp mỗi ngày một thuần thục. Không có Hồ trưởng lão, bản thân hắn vẫn có thể vận hành chức năng của Tụ Linh Sơn như thường.

“Chẳng trách lão Hồ dám rời Tụ Linh Sơn, nguyên lai dưới trướng ông ta còn có người được việc.”

Lý trưởng lão của Chấp Sự Đường nhận được báo cáo quá tải người từ Tụ Linh Sơn, liền tức tốc chạy đến kiểm tra xem đám đệ tử tạp dịch được cử tới có làm việc đường hoàng không.

Bọn họ vẫn làm việc cật lực, một giây cũng không nghỉ, chẳng qua số lượng đệ tử đến Tụ Linh Sơn nhiều không xuể. Lý trưởng lão có thể thấy hàng dài nối ra tận bên ngoài.

Lưu lượng người đến Tụ Linh Sơn vốn không thấp, nhưng nhiều đến độ này thì lão cũng tò mò, hỏi ra mới biết các đệ tử ngoại môn dạo gần đây tu hành tiến cảnh vượt bậc, dường như đạt được cảm ngộ tốt nên đua nhau đột phá. Lại thêm bầu không khí trước tiểu bí nữa nên tinh thần người nào cũng phấn chấn. Song ai cũng nóng vội tiến cảnh nên Tụ Linh Sơn lại quá tải.

“Đông đảo thế này một mình hắn không thể đảm đương chu toàn.”

Chợt bên cạnh vang đến giọng trầm đục. Là Từ trưởng lão của Chấp Pháp Đường.

“Lão Từ, ông thân với lão Hồ, liên lạc được không?” Lý trưởng lão hỏi.

Từ trưởng lão lắc đầu: “Đã truyền tin, nhưng không nhận hồi âm.”

Lý trưởng lão xoa cằm. Lão vừa miết chòm râu dê của mình vừa lẩm bẩm:

“Kỳ lạ thật đấy, Chấp Sự Đường cũng không nhận được tin xuất môn của lão Hồ. Mặc dù trưởng lão chúng ta có thể tự do ra vào tông môn, nhưng căn bản vẫn phải tuân theo thủ tục. Lão phu không nghĩ lão Hồ xem nhẹ tông quy, đằng sau hẳn có ẩn tình.”

Từ trưởng lão không nói lời nào, trực tiếp tiến vào trong quầy. Các đệ tử nhận ra lão, liền nhao nhao tránh đường rồi hành lễ. Hứa Tử Du đang bận rộn nên không để ý, lúc nhận được tín hiệu đánh mắt của vị sư huynh từ Chấp Pháp Đường thì mới giật thốt.



“T-trưởng lão…?!”

“Lão phu không dọa, ngươi hốt hoảng cái gì.” Từ trưởng lão nheo mắt: “Trước khi đi, lão Hồ có nói gì với ngươi không?”

Hứa Tử Du lắc đầu: “Khởi bẩm, trưởng lão ra ngoài, chỉ bảo đệ tử ở lại trông nhà.”

Từ trưởng lão chăm chăm vào hắn một lúc lâu, sau lườm mắt về phía các đệ tử. Lão không nói lời nào, nhưng lượng ma khí tỏa ra từ người lại khiến cho nguyên đám lặng hết cả.

Từ trưởng lão thình lình trục lệnh: “Hôm nay Tụ Linh Sơn đóng cửa, các ngươi quay về đi.”

“Hả—?!” Đám người sửng sốt, vội phân bua: “Nhưng trưởng lão…”

Từ trưởng lão thình lình vỗ một chưởng vào đầu tên đệ tử lên tiếng, thủ cấp liền nổ tung, máu thịt vương vãi. Bầu không khí liền tĩnh lặng như tờ, đến Lý trưởng lão cũng há hốc mồm.

“Kháng lệnh Chấp Pháp Đường—C·hết!”

Một từ “c·hết” đơn giản nhưng tràn ngập sát tính và ma khí. Có người không chịu nổi, trực tiếp nôn thốc nôn tháo ngay tại chỗ.

Nỗi sợ thoáng chốc tràn ngập Tụ Linh Sơn, người người chạy tán loạn, tuyệt không lưu lại một giây một khắc nào. Ngoại trừ những đệ tử đã vào động phủ, phải chờ ngày tới hạn mới được ra ngoài thì Tụ Linh Sơn giờ này lại vắng vẻ hơn cả.

Hứa Tử Du sửng sốt: “T-trưởng lão, như thế này đ-đệ tử biết phải ăn nói thế nào với…”

Từ trưởng lão bóp miệng hắn rồi nhấc lên cao.

“Lão phu hỏi ngươi thêm lần nữa, trước khi đi, lão Hồ đã nói với ngươi những gì?”

Hứa Tử Du run lên, giãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi ma trảo của đối phương. Ma khí trên người lão còn mạnh hơn cả Hồ trưởng lão. Không nghi ngờ gì cả, trưởng lão chưởng quản Chấp Pháp Đường chắc chắn là Tiềm Hư thượng cảnh.

“T-trưởng lão chỉ bảo đệ tử tr-trông nhà thôi…”

“Thế à?” Từ trưởng lão cười lạnh rồi ném hắn cho tên đệ tử của Chấp Pháp Đường: “Trói hắn lại, mang về ma ngục khảo hình, Tụ Linh Sơn tạm thời ngừng hoạt động.”

Hứa Tử Du cả kinh, hắn khó khăn nhìn vị sư huynh vừa nói chuyện thoải mái với mình.

Thái độ đối phương trước sau quả nhiên đã thay đổi rất nhiều. Lúc trước sảng khoái bao nhiêu, bây giờ lại lạnh nhạt, nghiêm nghị bấy nhiêu.

“Hứa sư đệ, chịu khổ rồi.”

Gáy cổ b·ị đ·ánh mạnh, Hứa Tử Du liền ngã xuống đất, ý thức dần chìm vào trong bóng tối.