Sau khi chính thức yêu Tưởng Cảnh Kỳ, Mạch Đông cảm giác như anh đã đặt hết tình yêu suốt hai mươi năm của mình vào người cô. Anh như một người bảo mẫu kiêm tài xế kiêm người dự báo thời tiết.
Với người làm truyền thông như cô, tăng ca là chuyện bình thường. Trước đây lúc còn ở thành phố H, cô đều phải tự đi tự về hoặc cùng đồng nghiệp bắt những chuyến tàu điện ngầm cuối cùng trong ngày để về nhà, còn bây giờ mỗi lần anh không trực ca tối anh đều sẽ tới đón cô tan làm.
Mạch Đông xoay cổ phát ra tiếng kêu rắc rắc.
“Trước kia anh có quen một thầy y học cổ truyền. Hiện tại ông ấy đã về hưu, thi thoảng giúp bà con lối xóm xem bệnh, mấy nữa anh dẫn em tới chỗ ông ấy khám thử. Công việc này của em ngồi lâu lại ít di chuyển, lâu ngày sẽ đau vai gáy và bị thoái hóa cột sống.”
“Có thể nhờ ông ấy chữa bệnh rụng tóc của em được không?”
Cô không khỏi đánh trống lảng, xé túi kẹo cứng ra rồi ném một viên vào miệng anh, tiếp đó cô thấy khóe miệng anh cong lên.
“Em là con nít hả? Sao lại thích ăn kẹo?”
“Cũng không thích lắm, chỉ là giống anh có thói quen uống cà phê, còn em có thói quen ăn kẹo.”
Kẹo trong miệng mùi bạc hà, viên kẹo tan ra, vị bạc hà xông thẳng lên mũi, hơi thở tựa như máy điều hòa không khí phả gió mát rượi.
Ánh nắng đỏ rực không khác gì mặt nước biển lúc thủy triều xuống, cứ từ từ chìm dần, rọi xuống tấm kính thủy tinh tựa như những con kiến nhỏ bò tới bò lui.
***
“Cứu em anh ơi. Hôm qua em nói với anh là em có đứa em họ muốn qua đây chơi hai ngày đúng không? Vừa nãy sếp em dở dở ương ương lôi hết mấy dự án sắp tới ra thảo luận từng cái một. Vậy nên anh có thể giúp em đến ga phía Tây đón con bé được không?”
“Được, em đừng lo lắng, trùng hợp là anh chuẩn bị theo mẹ đến Vạn Đạt mua sắm. Mấy giờ con bé tới?”
“Khoảng sáu giờ bốn mươi. Nếu anh không đến kịp, em bảo con bé bắt tàu điện ngầm đến chỗ em cũng được.”
“Chắc kịp đấy, sau đó mẹ anh bận việc. Anh đón con bé xong thì đưa về nhà em hay đi đón em luôn?”
“Em cũng không biết khi nào em được thả, con bé chắc chưa ăn tối. Aaa, đầu em muốn nổ tung rồi. Hay là anh dẫn con bé đi ăn chút gì đi, sau đó chở tới nhà em. Chìa khóa nhà em để ở dưới chậu hoa. Đợi tí em gửi hình con bé qua cho anh, em đi họp đã, đồng nghiệp giục em rồi.” Cô vừa nói vừa cầm một xấp A4 nóng hổi ra khỏi phòng in.
“Ừ, nhớ ăn tối, làm xong gọi anh.”
Tại ga cao tốc phía Tây, Mạch Tình đứng ở cổng lấm lét nhìn trái ngó phải. Chị họ nói có việc bận, sẽ có người tới đón cô bé.
Trong đám đông có một dáng người cao gầy gọi tên cô, “Em là Mạch Tình hả?”
Cô bé nghi ngờ gật đầu một cái.
“Anh là bạn trai của chị họ em.” Anh này tóc đen da trắng, phong thái lịch lãm, nhìn qua đã biết là người có học.
Thì ra Mạch Đông có bạn trai rồi.
Từ nhỏ chị họ đã có vóc dáng xinh đẹp, thành tích xuất sắc, năm đó còn là thủ khoa ban xã hội của huyện. Bởi vậy mẹ cô bé thường xuyên nhai đi nhai lại bên tai “Sao con không học được tí nào của chị họ con vậy”, dẫn đến việc chị họ trở thành bóng ma trong tuổi thơ của cô bé.
Hai năm trước, vào thời điểm phát bao lì xì đêm giao thừa, không biết mẹ cô bé lên cơn gì mà cứ nhất quyết lôi chuyện điểm thi cuối kì rất kém của cô bé ra mắng, mắng cô bé thi kém như vậy mà còn mặt dày nhận tiền mừng tuổi. Bà càng nói càng quá đáng, khiến cô bé chỉ biết cúi đầu không dám nhìn ai.
“Thím hai, thím nói đủ chưa. Đang ăn tết mà cứ lôi chuyện này ra nói là có ý gì? Người bé buồn lòng, người lớn cũng lúng túng.”
Khoảnh khắc đó, hình tượng của chị họ trong lòng cô bé cao lớn hơn mấy chục lần, tựa như Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung phản kháng lại số mệnh.
Sau đó cô bé cũng thi vào ban xã hội, được chị họ tặng hết tài liệu ghi chép của mình. Nhìn nét chữ nguệch ngoạc trên nền giấy ố vàng, thái độ của cô bé đối với chị họ dần chuyển từ chán ghét và sợ hãi sang thẳng hâm mộ.
“Công ty chị em có việc, chị bảo anh tới đón em. Chúng ta đi ăn cơm trước. Em muốn ăn gì không?”
“Em ăn gì cũng được.”
Cô bé trước mặt có nét giống với Mạch Đông. Chỉ là lưng cô bé hơi gù, dáng vẻ rụt rè nhút nhát, tựa như một loài hoa dại không tên ven đường. Còn Mạch Đông mang đến cho người ta cảm giác thẳng thắn tươi sáng, cho dù lẫn trong đống cỏ dại thì thì vẫn nổi bật chói mắt.
“Em ăn cay được không? Em là người thành phố N nhỉ, dân ở đó chắc hẳn đều biết ăn cay.”
“Được ạ. Nhưng em không ăn được quá cay.”
Người không rành về xe cũng biết đây là nhãn hiệu BMW. Cô bé căng thẳng ngồi vào ghế phụ.
“Muốn nghe nhạc không?” Giọng anh trong trẻo có lực như giọng MC ở đài truyền hình.
“Không cần ạ.” Cô bé ra sức lắc đầu.
“Vậy em có phiền nếu anh nghe điện thoại không?”
Cô bé lại lắc đầu.
Bầu trời nhuộm màu xanh đen, thấp thoáng thấy được ánh trăng sáng. Dòng xe cộ uốn lượn tựa như dòng sông quanh co bất tận, hai bên cầu là mấy tòa nhà cao tầng nhô lên tựa như hình ảnh rừng cây giữa lòng thành phố.
“Alo, họp xong rồi hả?… Đón được rồi, bọn anh đang bị kẹt trên cao tốc Hoành Xuyên… Cũng được… Vậy em gọi thức ăn trước đi, anh nghĩ còn tắc nửa tiếng nữa… Được, cứ vậy đi, bái bai.”
“Chị em tan làm rồi, lát nữa chúng ta đến quán gần nhà chị em ăn.” Anh xoay đầu lại nói.
“Dạ.”
“Nghe nói em đậu đại học S, em học ngành gì?”
“Kỹ thuật máy tính ạ.”
“Sinh viên khoa tự nhiên, giỏi nhỉ.”
Cô bé không đáp lời, tại không biết nói gì cho phải. Tuy Đại học S mượn danh tiếng của thành phố S, nhưng thực chất nó cũng chỉ miễn cưỡng được coi là trường top. Nguyện vọng kỹ thuật máy tính cũng không phải do Mạch Tình thích mà là vì mẹ cô bé bắt vào ngành này nên cô bé mới điền vào nguyện vọng 1.
Hơn chín giờ mới ăn cơm xong.
“Tình Tình, em lên trước đi, lát nữa chị mang vali của em lên sau. Chìa khóa nhà chị để dưới chậu hoa, em tắm trước nhé, khăn lông ở trong kệ tủ dưới bồn rửa mặt, màu trắng.” Cô ngồi ở ghế phụ, quay đầu lại nói với cô bé.
Sau đó cô bé lên tầng một mình, vặn chìa khóa mấy vòng vẫn chưa mở được cửa, chuẩn bị xuống tầng hỏi thử chị họ.
Cô bé đến gần cửa xe mới phát hiện hai người trong xe đang hôn nhau. Ở góc nhìn của cô bé chỉ thấy khuất khuất, nhưng thiếu nữ cũng lờ mờ biết được hai người đang làm gì.
Vậy nên cô bé vội vàng xoay người chạy vụt lên tầng, kèm theo vẻ hoảng sợ và ngại ngùng khi chứng kiến cảnh tượng thân mật của người khác.
Đêm mùa hè khiến cho cả người nóng nực, mồ hôi túa ra đầm đìa, tiếng ve kêu râm ran cứ như là ngày cuối cùng được kêu. Bầu không khí tràn đầy sự bứt rứt và khó chịu.
Đây là lần đầu tiên cô bé đối mặt với thực thể của tình yêu — dục vọng.
“Chị ơi, chị sẽ kết hôn với anh đó sao?”
Trong chăn ngập tràn mùi sữa tắm hương đào, nhờ ánh trăng chiếu rọi có thể nhìn thấy bộ ngực trắng nõn đầy đặn được bọc dưới lớp váy ngủ mỏng manh.
“Quen nhau đâu nhất thiết phải đi tới hôn nhân, dĩ nhiên lấy kết hôn làm mục đích để quen nhau cũng không sai, rất là bình thường. Còn chị? Chị thấy chỉ cần cả hai ở chung vui vẻ thoải mái là được.”
Mạch Đông trở mình, đối mặt với em họ.
Thiếu nữ mười mấy tuổi mong manh dễ vỡ, mang theo chút gì đó ngơ ngác đối mặt với sự lãng mạn của tình yêu, tựa như một chú chim non rụt rè liếm láp bộ lông của mình.
Bởi vì chưa từng nếm thử mùi vị của tình yêu, cho nên mới khát vọng tình yêu nhường này.