Mật Đắng

Chương 30: 30




Nhìn Tô Niệm cứ cười khúc khích, Hàn Thiên đi đến leo lên giường ngồi cạnh cô.
"Sao mở được mật khẩu?"
Thấy Hàn Thiên ngồi gần mình, chắc vì tự tiện đụng vào đồ người khác khi chưa được cho phép, Tô Niệm như kẻ trộm giật mình ngồi dậy ôm ngực.

Còn không quên giấu điện thoại ra phía sau.
"Hôm qua thấy anh mở"
Xem trộm điện thoại Hàn Thiên anh mà còn ngang nhiên thế này, đúng chỉ có mình Tô Niệm cô thôi.
"Đưa điện thoại cho anh, em xem bậy bạ gì rồi"
Hàn Thiên đưa tay mình đến trước mặt Tô Niệm, ý muốn tự cô giao đồ ra.
Tô Niệm vậy mà ngoan ngoãn hơn anh tưởng, bĩu môi đặt chiếc điện thoại lên tay anh.

Hàn Thiên nghiêng màn hình điện thoại về phía mình, đôi mắt đang nhìn cô, liếc ngang màn hình.

Thì ra đang xem phim tình cảm, còn dừng ngay đúng đoạn hai người đang hôn nhau.
Hàn Thiên cười cười, để chiếc điện thoại trước mắt cô, mở gì đó lên.
"Anh làm gì?"
"Xem phim.

Không phải em rất thích mấy cảnh thân mật sao?"
"Em không có"
Tô Niệm nhướng mày phản bác.
"Không cần ngại, anh xem cùng em"
"Em mới không xem cùng anh"
Miệng thì nói không xem, nhưng mắt vẫn hướng chăm chăm vào màn hình điện thoại.


Hàn Thiên vừa mở phim lên.

Bỗng nhiên.
"Á...anh cho em xem cái gì vậy?"
Tô Niệm đưa tay che lấy mắt mình lại, hét lớn.
"Phim heo"
Hàn Thiên thì ngược lại, anh không hề ngại ngùng xấu hổ mà còn rất bình tĩnh.
"Anh tắt ngay cho em.

Ai đời lại đi xem ba thứ đó"
"Bỏ tay ra cho anh.

Không phải em rất thích những thứ này sao? Khi nảy còn cười rất lớn nữa mà"
Hàn Thiên cứ vân vê nói chuyện, chẳng thèm tắt điện thoại đi, những tiếng rên ra đầy ái muội từ điện thoại liên tục phát ra khiến Tô Niệm không khỏi xấu hổ, ngượng đến đỏ mặt.
"Em ngại cái gì.

Không phải em cũng từng làm qua rồi sao?"
"Chúng giống nhau sao? Anh có tắt đi không?"
"Không phải chỉ là việc quan hệ giữa nam và nữ thôi sao.

Có gì không giống?"
Tức quá, Tô Niệm giật luôn chiếc điện thoại tắt đi, bỏ nó sang một bên.

Hầm hầm nhìn Hàn Thiên.
"Hàn Thiên, chắc là anh xem qua không ít lần rồi nhỉ?"

Lần này Tô Niệm bắt được thóp của Hàn Thiên rồi, thì ra anh cũng có mấy cái sở thích kì lạ này.

Đôi mắt Hàn Thiên liên tục chớp, đảo qua đảo lại.
Tô Niệm ôm lấy mặt Hàn Thiên đối diện với mình.

Nhướng mày, hếch cầm.
"Anh khai thật đi"
"Một số lần"
Còn ở đó một số lần, mở phim thuần thục như thế, còn mở ngay được những đoạn cào trào mà còn nói một số lần.
"Anh nói dối.

Nếu như để anh em của anh mà biết được, ông chủ mà họ kính trọng đêm đêm lại xem phim heo, không biết họ lại nghĩ gì ha?"
Tô Niệm nửa thật nửa đùa, buông mặt Hàn Thiên ra, ngồi bên cạnh vẻ mặt đắt ý.
Hàn Thiên xoay người đè Tô Niệm ra giường, tay Tô Niệm không ngờ lại vơ trúng vào nút phát tiếp của chiếc điện thoại.

Những tiếng rên lại tiếp tục đều đều phát ra.
Hàn Thiên nhìn chiếc điện thoại.

Đùa cợt nhìn cô.
"Muốn xem tiếp sao?"
"Hay muốn tự mình nếm thử"
"Hàn Thiên, anh đừng có mà vô sỉ, xuống khỏi người em đi"
"Kiềm chế sẽ không tốt đâu"
"Ai kiềm chế? Anh xuống ngay cho em"
"Thật không?"
"Tất nhiên là thật"
Hàn Thiên chỉ cười nhạt nhìn cô, đôi tay không dùng lực, buông thõng ra, nằm đè lên người cô, mặt thông qua cổ Tô Niệm úp xuống giường, nhắm mắt.
Thử hỏi có ai đời như anh không, người thì to lớn gấp bội so với cô mà nằm đè lên cô thế này, ai mà chịu được, Tô Niệm liên tục vơ tay, đập vào sau lưng anh.

Nhưng Hàn Thiên vẫn cứ nằm lì ra, đánh thế nào vẫn cứ nhắm mắt nằm im bất động.
Tô Niệm cứ nằm đó, chân tay giãy giụa không ngừng, đạp đến nỗi chiếc ga giường rối tung cả lên.
"Em mà còn quậy, anh không chắc mình sẽ nằm im được nữa đâu".