Mật Ngọt Độc Địa (Phần 2)

Chương 16: Đã có thể hiểu (16)



Khi Hỏa Thiên bước vào trong căn phòng của Hắc Lan, đập vào mắt hắn là một mớ hỗn độn, bể nát. Hắc Lan ngồi dưới sàn, lưng tựa vào tường, mồ hôi trên trán đổ ra không ít, mắt nhắm, nhịp thở nặng nề.

“Hắc chủ, hay là để thuộc hạ đi san bằng Nguyệt tộc, ép bọn chúng phải thu lại loại thuật chết tiệt này.”

Hắc Lan mở mắt ra, tầm mắt giữ ở mức thấp không nâng lên, giọng mệt mỏi nói: “Nguyệt Minh từng là vị phu nhân do chính cha ta sắc phong, Nguyệt tộc nhờ vậy mà cũng được nâng lên thành tộc có địa vị cao nhất, chỉ đứng sau Hắc tộc. Cha ta cũng đã từng nói nếu có ngày Nguyệt Minh gây ra tội với Hắc tộc, thì Nguyệt tộc vẫn sẽ không bị liên lụy. Bây giờ ngươi nói với ta ngươi muốn đi san bằng tộc của họ, khác nào là đang làm trái với lời tuyên bố đó của cha ta?”

Hỏa Thiên cảm thấy khó khăn, mắt đảo một lượt rồi nói: “Nguyệt Minh không thể giết, Nguyệt tộc cũng không thể động đến. Vậy thuộc hạ nên làm gì lúc này đây Hắc chủ?”

Tầm mắt của Hắc Lan nâng lên một chút, hắn im lặng không nói gì, nhưng bàn tay phải thì siết chặt thành quyền.

Một nhóm các trưởng lão được bí mật cử ra để tra tìm ghi chép về kim thuật trong sách cổ, bọn họ lục tung mọi quyển sách có thể tìm được trong phòng lưu sách của Hắc tộc.

“Này, sao dạo gần đây tôi thấy phòng thư viện có vẻ được các trưởng lão ghé đến nhiều thế?”

“Ta cũng không biết, nhưng có thể là họ muốn điều chế là một phương thuốc nào đó nên cần tra cứu sách.”

Hai tì nữ đi cạnh nhau nhỏ giọng buông chuyện.

“Tra cứu sách?” Lưu Ly đứng ở gần đó nhìn hai người tì nữ.

Cô ấy cũng thắc mắc không biết tại sao thư viện dạo gần đây không cho các tì nữ vào dọn dẹp, các trưởng lão ở trong đó dường như là chẳng hề đi ra ngoài.

Những điều mà các tì nữ đang thắc mắc là điều mà Hắc tộc đang muốn che giấu. Hắc Lan bị ghim kim thuật vào tay, không thể để cho người khác biết được. Như thế, chẳng khác nào là hạ thấp năng lực của ngài ấy. Vì giữ thanh danh và địa vị cho Hắc Lan chủ, nên chuyện này cấm tiết lộ ra bên ngoài.

Trong khu rừng rậm của vùng đất X, nơi hoang vắng ít ai đặt chân đến, một luồng khí đen bay ngang qua một bụi cây, đánh động vài chiếc lá đung đưa. Loài gặm nhấm đi ăn đêm, rút mình vào trong bụi, đôi mắt tinh anh của chúng có vẻ như vừa nhìn thấy thứ gì đó khiến chúng phải cảnh giác.

Tại khu vực nhà lao của Hắc tộc, đôi chân trần trắng trẻo tỏa ra ánh sáng vàng nhẹ, đặt từng bước lên mặt đất cát. Đôi chân của Y Sương khiến binh lính không thể không ngắm nhìn, năng lực của cô ấy bỗng kỳ lạ trong mắt họ, vì chưa bao giờ họ nhìn thấy một người nữ bước đi, mà chân lại tỏa ra ánh sáng.

Những gì mà họ thấy, chẳng qua, chỉ là một phần nhỏ trong sức mạnh của Minh tộc mà Y Sương đang sở hữu. Lúc này cô đang yếu dần, nên ánh sáng mới không đủ mạnh để lan tỏa khắp thân.

“Nữ thần chào người!”

Một tù nhân chợt cúi đầu chào cô.

Binh lính quay lại liền mắng hắn: “Ở nơi đây chỉ có Hắc Lan chủ mới là thần.”

Y Sương nhìn người tù nhân đó, cô không nói gì, chỉ im lặng, rồi bước đi cùng các binh lính.

“Các ngươi không biết, cô ấy mới thật sự là thần!” người tù binh lẩm bẩm trong miệng.

Một bồn tắm được rải hoa và tinh dầu lại tiếp tục được chuẩn bị để cho Y Sương ngâm mình.

Cô đã quen hơn với việc này, nên tâm lý cũng dần cứng cáp hơn.

Cô bước vào trong nước, hạ người ngồi xuống cảm nhận hương liệu đang ngấm vào trong làn da. Một kiểu phục vụ dịu dàng để kế tiếp là đón nhận sự hành hạ.

Y Sương nhắm mắt lại cho tâm trạng được thư giãn trước khi cô sẽ đi gặp Hắc Lan.

Hơi nước nóng bốc lên xung quanh bồn tắm, ở xa nhìn vào hiện lên sự mờ mờ ảo ảo. Cô nhắm mắt rồi chợt lại muốn ngủ một chút, sự dễ chịu này rất dễ khiến cho người ta thả lỏng và chìm vào trong giấc ngủ.

“Người phải một lần nữa giết chết hắn! Người nhất định phải giết chết hắn mới có thể thoát ra khỏi đây. Đừng quên mối thâm thù, không thể không báo!”

Y Sương chau mày, bất ngờ đã mở mắt ra. Cô quay ra sau. Đằng sau của cô chẳng có một ai cả.

“Điều kỳ lạ này cứ xảy ra với ta không chỉ là một lần. Rốt cuộc là ai đã nói bên tai ta?”

Y Sương thở ra, lúc ấy cũng có tì nữ đi vào. Cô ấy sẽ giúp cô mặc đồ và đưa cô đến căn phòng của Hắc Lan chủ.

Hôm nay là một tì nữ khác, bọn họ luân phiên nhau chứ không cử ra duy nhất một người.

Lúc đó Y Sương hỏi: “Có ai khác ngoài cô đã vào đây khi ta đang ngâm mình không?”

Người tì nữ này trả lời: “Không có ai cả!”

Vẫn là không có ai, nhưng rõ ràng cô luôn cảm thấy có người nào đó đã nói chuyện với cô trong lúc cô đang ngâm nước.