Đánh bay Phạm Băng xong, cũng không thèm quan tâm đến vẻ mặt của người khác, Tô Chu nhíu nhíu khoé mi nhìn đám người trước mắt rồi tự đánh giá thực lực của bản thân, nếu dùng tinh thần lực ảo hoá kí ức của bọn họ thì khả năng thành công là bao lớn.
Đậu mầm kêu lên "chi...chi" rồi nhảy lên vai Tô Chu, nó run run hai cánh lá mầm rồi phát tán ra thứ bột phấn lấp lánh, thoáng chốc cả đám người lâm vào ngủ say.
Tô Chu nghiền ngẫm rồi đột nhiên mỉm cười, quả thật đi giết người mà còn có thứ vũ khí phóng hoả như đậu mầm thì khác gì hổ mọc thêm cánh.
Khi ngủ, não bộ con người hoạt động mạnh mẽ cũng giống như trình trự dọn dẹp một vài thứ không cần thiết, cô chỉ cần kích phát tinh thần lực hỗ trợ não bộ, khiến nó xoá đi bộ phận kí ức của bọn họ.
Cô nhanh nhẹn xoá bỏ đi phần kí ức, khả năng sử dụng tinh thần lực không những thuần thục hơn mà còn tinh thuần hơn nữa.
Cô tiến đến bên cạnh Mạc Diệp Ân, bế thốc hắn lên vai, nhìn qua Phó Tĩnh Y đang nằm một bên nghiền ngẫm có nên mang theo cô ta hay không, cuối cũng cũng bất lực thở dài, thôi vậy, cũng không ai trả tiền cho cô để mang cô ta về, cô một thân con gái yếu đuối mang một tên con trai to xác cũng là "quá sức" rồi có phải không.
Vác Mạc Diệp Ân trên vai, cô chỉ huy đám tang thi trở lại khu rừng, còn đám người đang hôn mê thì vẫn đnag nằm la liệt dưới nền đất, tròng mắt đỏ thẩm xuất hiện hai vòng lốc xoáy, cuốn màu đỏ thành một vòng nhỏ rồi biến mất, con ngươi đen láy xuất hiện khiến Tô Chu sửng sốt tầm vài giây rồi nhướng lên mi mắt, có ý tứ.
Cô cúi người vác Mạc Diệp Ân nhảy vọt lên khe đá, còn về cái con người Phạm Băng gì gì đó cũng bị cô quên đến sau đầu, râu ria thôi, cũng không đáng để ý trong lòng.
Nhanh nhẹn xuyên qua cánh rừng trở về địa điểm mà đám người Mạc Mông dựng lều, màn đêm buông xuống rất nhanh, trước lều có dựng một đống lửa lớn, thành niên Mạc gia đang ngồi canh gác.
Tô Chu chạm chân xuống đất, bùm một tiếng quăng Mạc Diệp Ân từ trên vai xuống, làm kinh động đến mọi người trong lều.
Mạc Mông nhanh nhẹn bước ra ngoài, chưa kịp chất vấn liền kinh ngạc nhìn người trước mặt.
Mạc đại thiếu gia! Đại ca của hắn Mạc Diệp Ân.
Mạc Mông kêu lên một tiếng "ca" rồi nhanh nhẹn chạy lại đỡ Mạc Diệp Ân ngồi dậy, trắng mắt liếc nhìn Tô Chu.
"Nữ hài tử nhẹ nhàng một chút không được sao?"
Tô Chu bắt chéo chân ngồi trên khúc gỗ, nheo mắt đáp.
"Ngươi cũng biết ta là nữ hài tử? Khiêng một tên đàn ông to xác không mệt sao? Không được quăng hắn sao?"
Mặc dù biết rõ Tô Chu sẽ không mệt, nhưng trong lòng Mạc Mông vẫn tin lời Tô Chu nói. Chép chép miệng không cãi nữa, ra lệnh cho mọi người chuyển đại ca hắn vào trong lều, vẫn không quên quay đầu lại nói.
"Cảm ơn ngươi, Tô Chu"
Còn về việc tìm người ở đâu, làm sao cứu về được thì hắn tạm thời gác sang một bên, thời gian còn dài từ từ rồi nói.
Tô Chu nhún nhún vai khoác tay, nếu như Mạc Mông biết vài tiếng trước đại ca hắn suýt chết vào tay cô thì không biết hắn còn muốn cảm ơn cô hay không nữa.
Mọi người tất bật vây quanh lều, Lam Tư Nhi là quang hệ dị năng có khả năng chữa khỏi, lúc này đang dùng dị năng của mình bao bọc lấy Mạc Diệp Ân, dường như quá sức, gương mặt của cô ta bắt đầu tái nhợt nhưng vẫn cố kiên trì, trong đôi mắt ẩn ẩn từng tia nhu mộ.
Phải rồi, một nam nhân diện mạo xuất chúng, có cả thực lực lẫn thế lực như Mạc Diệp Ân thì ai mà chống cự được sự hấp dẫn. Nhất là trong tình cảnh rối loạn như hiện nay, ôm một cái đùi vàng mới là lựa chọn sáng suốt, Tô Chu tựa lưng vào cửa, mỉa mai nghĩ.
Ánh sáng của quang dị năng dần dần ảm đạm, Lam Tư Nhi phun ra một ngụm ngọc khí, vẻ mặt mệt mỏi chống tay lên giường, đối mặt mới Mạc Mông nói.
"Mạc thiếu đã không có gì đáng ngại"
Tô Chu khoé môi giật giật, vốn dĩ hắn không bị thương có được hay không?
Vừa nói, Mạc Diệp Ân liền nhíu mày chuyển tỉnh. Mạc Mông luôn chú ý đến tình trạng của đại ca hắn, thấy vậy liền vui mừng hô lên.
"Đại ca, ngươi tỉnh?"
Tô Chu hơi lùi về sau một tí, đến lúc kiểm nghiệm xem lần tẩy kí ức trước đó có hiệu nghiệm hay không rồi.
Cô cố ý bước lên vài vước, mắt đối mắt với Mạc Diệp Ân
Mạc Mông đứng bên cạnh hớn hở.
"Ca, ngươi tỉnh rồi!"
Mạc Diệp Ân gật đầu, mắt vẫn dán vào gương mặt của Tô Chu. Hắn đột nhiên cảm thấy người trước mắt rất quen thuộc, dường như đã gặp qua khi nào, nhưng càng nghĩ thì đầu càng đau nhức.
Để ý đến hành động của Mạc Diệp Ân, Mạc Mông cười hì hì nói
"Ca, đó là Tô Chu, người đã cứu ngươi và mang ngươi về đây, ngươi không nhớ gì sao?"
Mạc Mông nghĩ đại ca nhà hắn có ấn tượng với Tô Chu, nên tiến lên giải thích.
Mạc Diệp Ân day day trán, cơn đau đầu khiến hắn không thể nào suy nghĩ tiếp được, rồi đột nhiên nhớ đến cái gì, hắn quay sang hỏi Tô Chu.
"Thế còn Phó Tĩnh Y? Cùng với tất cả những người đi cùng ta? Ngươi không gặp được họ sao?"
Tô Chu nhún vai tỏ vẻ bất lực.
"Ta không thấy"
Cô thấy nhưng không nói, dù gì thì chân ái luôn tìm được nhau không phải sao?