Mê Cung Tội Ác

Chương 7: Lời mời bất ngờ



Chương 1: Lời mời bất ngờ

Chương 1: Lời mời bất ngờ

Buổi sáng hôm đó, Khải Minh đang ngồi trong văn phòng của mình, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, làm nổi bật từng hạt bụi bay trong không khí. Anh cầm tờ báo, đọc lướt qua bài viết về vụ án vừa được phá. Một vụ án có vẻ phức tạp, nhưng với Khải Minh, nó chỉ là một trong số rất nhiều vụ mà anh đã đối mặt trong cuộc đời thám tử của mình. Bất ngờ, tiếng gõ cửa vang lên, phá vỡ không gian yên tĩnh.

“Vào đi,” Khải Minh lên tiếng mà mắt vẫn không rời khỏi tờ báo.

Cánh cửa mở ra và Nguyễn Ngọc Lan bước vào. Đôi mắt cô thoáng hiện vẻ lo lắng, và tay cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi ngập ngừng bước về phía bàn làm việc của Minh. Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén của anh ngay lập tức nhận ra sự căng thẳng trên khuôn mặt cô.

“Xin chào, anh là thám tử tư Khải Minh?” Ngọc Lan hỏi, giọng run run.

“Đúng vậy. Mời cô ngồi,” Khải Minh mỉm cười mời cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

Ngọc Lan ngồi xuống, đôi bàn tay cô đan vào nhau. Cô im lặng trong giây lát, như thể đang cố gắng thu hết can đảm để nói ra điều gì đó. Minh lặng lẽ quan sát cô. Từ những trang phục cô mặc, sự tự tin và cả nét căng thẳng hiện trên khuôn mặt, tất cả đều cho thấy cô là người có địa vị và đang lo sợ điều gì đó rất nghiêm trọng.

“Anh Khải Minh, tôi biết mình không quen thân với anh, nhưng tôi thật sự không còn lựa chọn nào khác,” Ngọc Lan bắt đầu, giọng nói khẽ run lên. “Tôi sắp kết hôn, và tôi cảm thấy có gì đó không ổn. Tôi cảm thấy mình và chồng sắp cưới đang gặp nguy hiểm.”

Khải Minh ngồi yên, đôi mắt không rời khỏi Ngọc Lan. Anh cảm nhận được nỗi sợ hãi trong giọng nói của cô, nhưng điều làm anh chú ý hơn cả là sự mập mờ trong lời lẽ của cô. “Cô có thể nói rõ hơn không? Ai đe dọa cô à? Tại sao cô lại nghĩ rằng mình đang gặp nguy hiểm?”

Ngọc Lan nhìn xuống tay mình, im lặng trong giây lát trước khi trả lời, “Tôi... tôi không biết rõ. Chỉ là tôi cảm thấy... có điều gì đó rất không đúng. Tôi cần anh có mặt tại lễ cưới, chỉ để đảm bảo mọi thứ đều ổn.”



Khải Minh nhíu mày, sự lảng tránh trong câu trả lời của cô khiến anh càng nghi ngờ hơn. Anh không thích nhận những vụ án mơ hồ như thế này, đặc biệt khi khách hàng không chịu nói ra sự thật. Anh đứng dậy, bước về phía cửa sổ, nhìn ra ngoài phố. Rồi anh quay lại, ánh mắt sắc bén như đang soi xét từng chi tiết nhỏ nhất.

“Cô biết đấy, thưa cô Nguyễn Ngọc Lan, tôi không phải người thích tham gia những buổi lễ cưới xa hoa.”

Khải Minh ngừng lại, đôi mắt anh không rời khỏi Ngọc Lan. Anh cẩn thận quan sát từng chi tiết nhỏ nhặt, từ chiếc váy cô đang mặc đến đôi giày cao gót.

“Nhưng từ chất liệu chiếc váy mà cô đang mặc, đến đôi giày cao gót bản giới hạn,” Khải Minh tiếp tục, giọng nói đều đều, “tất cả đều nói lên rằng cô là một người có địa vị.”

Anh lại ngừng, như muốn để những lời vừa rồi thấm dần vào cô.

“Chưa kể tới chiếc đồng hồ đắt giá trên tay và cách cô bước vào đây - phong thái của một người phụ nữ thành đạt.”

Minh nghiêng đầu, đôi mắt sắc bén như muốn chọc thủng vẻ ngoài của cô.

“Tuy nhiên, có vẻ như cô đang sợ hãi một điều gì đó rất nghiêm trọng, phải không?” Anh hỏi, giọng trầm và lạnh lùng. “Một người như cô không đến đây chỉ vì một mối đe dọa mơ hồ. Nếu cô không thể nói cho tôi biết cụ thể mối đe dọa là gì, tôi e rằng mình không thể giúp.”

Ngọc Lan ngẩng đầu lên, ánh mắt cô đầy thất vọng. Cô đứng dậy, cúi đầu nhẹ rồi nói, “Tôi hiểu. Cảm ơn anh vì đã lắng nghe. Nếu anh thay đổi ý định, xin hãy liên lạc với tôi.” Cô để lại một tấm danh th·iếp trên bàn trước khi rời khỏi văn phòng.

Khải Minh quay lại nhìn tấm danh th·iếp, rồi nhìn theo bóng dáng Ngọc Lan bước ra khỏi phòng. Một điều gì đó về cô khiến anh không thể ngừng suy nghĩ. Sự căng thẳng, nỗi sợ không che giấu được - tất cả đều rất thật. Khải Minh cầm lấy danh th·iếp, lật qua lại trong tay, rồi bước tới bàn làm việc. Anh nhấc điện thoại lên, gọi cho Tuấn Kiệt.



Màn hình máy tính hiện lên khuôn mặt quen thuộc của Tuấn Kiệt. Kiệt là bạn thân của Khải Minh từ thời đại học, một thiên tài công nghệ với khả năng tìm kiếm thông tin mà ít ai có thể sánh kịp. Cả hai đã từng cùng nhau phá rất nhiều vụ án, và Khải Minh luôn tin tưởng vào khả năng của Kiệt.

“Khải Minh, có việc gì mà cậu gọi mình giờ này?” Tuấn Kiệt cười tươi hỏi, tay vẫn không ngừng gõ trên bàn phím.

“Mình cần cậu giúp điều tra một người. Nguyễn Ngọc Lan, cô ấy vừa tới tìm mình. Nói rằng mình và chồng sắp cưới đang gặp nguy hiểm, nhưng không chịu nói rõ hơn. Mình sẽ gửi hình danh th·iếp của cô ấy cho cậu. Lần này mình cảm giác có gì đó không đúng,” Khải Minh nói, giọng trầm ngâm.

“Nguyễn Ngọc Lan?” Kiệt lặp lại, đôi mắt thoáng vẻ tò mò. “Được rồi, để mình tìm hiểu. Cậu có định nhận lời giúp cô ấy không?”

Khải Minh im lặng một lúc, rồi trả lời, “Mình chưa biết. Có lẽ mình sẽ đi, ít nhất để xem điều gì thực sự đang diễn ra.”

Kiệt nhún vai, “Được thôi. Mình sẽ báo lại cho cậu khi có thông tin.”

Khải Minh ngắt cuộc gọi, rồi nhìn lại tấm danh th·iếp trên bàn. Cô ấy không phải kiểu người dễ dàng sợ hãi, và những người giàu có như cô thường có rất nhiều cách để bảo vệ mình. Nhưng cô đã chọn tìm đến anh, điều đó có nghĩa là cô thật sự lo lắng, và có điều gì đó nghiêm trọng hơn đằng sau sự việc này.

Ánh mắt Khải Minh lướt qua căn phòng của mình, từ chiếc đồng hồ cũ trên tường cho đến những tấm ảnh chụp các vụ án cũ. Anh biết rằng mình không thể bỏ qua lời cầu cứu này. Những linh cảm của một thám tử chưa bao giờ khiến anh sai lầm, và lần này, trực giác mách bảo rằng có điều gì đó.

Khải Minh ngồi xuống ghế, nhắm mắt lại trong giây lát trước khi mở mắt ra với quyết định đã rõ ràng. Anh sẽ tham dự lễ cưới của Nguyễn Ngọc Lan.

.



.

.

Sáng hôm sau, Khải Minh thức dậy với ánh sáng mặt trời len lỏi qua rèm cửa. Anh không phải người thích ngủ nướng, nhưng đêm qua đã suy nghĩ khá nhiều. Căn phòng bừa bộn, nhưng mọi thứ đều nằm đúng nơi của nó. Mỗi chi tiết trong không gian sống này đều mang một ý nghĩa nào đó, từ chiếc đồng hồ cũ với kim giờ đã bị lệch, cho đến giá sách đầy những tập tài liệu và sách chuyên môn, phủ lớp bụi mỏng vì lâu không đụng đến.

Anh khoác lên mình chiếc áo măng tô tối màu, nhét chiếc kính mát vào túi ngực và bước ra khỏi cửa. Trên đường tới gặp Tuấn Kiệt, Khải Minh không quên quan sát xung quanh - từ những tấm biển quảng cáo đang nhấp nháy đến những người bán hàng rong với vẻ mặt hằn sâu bởi thời gian. Mỗi gương mặt, mỗi cử chỉ đều kể một câu chuyện, và Khải Minh có khả năng đọc được những câu chuyện đó.

Tuấn Kiệt đã chờ anh ở quán cà phê nhỏ gần nhà. Quán nằm sâu trong con hẻm yên tĩnh, nơi tiếng còi xe dường như lắng xuống và chỉ còn lại mùi cà phê thơm phức cùng tiếng máy pha cà phê rền rĩ. Kiệt vẫy tay gọi Khải Minh khi thấy anh bước vào.

“Ngồi đi, mình đã tìm thấy một số thứ rồi,” Kiệt nói, đẩy chiếc laptop về phía anh. “Nguyễn Ngọc Lan, nữ doanh nhân khá thành đạt, gia đình có nền tảng kinh doanh bất động sản lớn. Một bạch phú mỹ đúng nghĩa, kẻ theo đuổi cô ấy nhiều lắm. Và chúng ta có một kẻ may mắn. Cô ấy sắp cưới Lê Minh Quân, người thừa kế một tập đoàn khác. Hai bên đều rất có tiếng trong giới làm ăn, nhưng..."

Minh ngước lên nhìn Kiệt, đôi mắt ánh lên sự tò mò. “Nhưng gì?”

“Nhưng có vẻ như có vài tin đồn không hay. Một số giao dịch mờ ám liên quan đến tập đoàn của nhà Minh Quân. Mình chưa tìm được gì cụ thể, nhưng có những dấu hiệu cho thấy không phải mọi thứ đều ổn thỏa,” Kiệt trả lời, giọng đầy ẩn ý.

Khải Minh gật đầu, ánh mắt anh lướt qua màn hình máy tính với những dòng thông tin ngắn ngủi nhưng đầy giá trị. Anh biết rằng không có gì là tình cờ, và những dấu hiệu nhỏ nhất đôi khi lại là đầu mối cho một câu chuyện lớn hơn. “Cảm ơn cậu, Kiệt. Điều này giúp mình rất nhiều.”

Khải Minh ngồi lại một lúc, thưởng thức ly cà phê đen đặc. Mùi vị đắng ngắt, nhưng lại khiến anh cảm thấy tỉnh táo. Anh suy nghĩ về những gì Kiệt vừa nói - những giao dịch mờ ám, những tin đồn k·hông r·õ n·guồn g·ốc. Có quá nhiều câu hỏi mà chưa có câu trả lời. Anh không thể không tự hỏi liệu Ngọc Lan có biết những điều này không, hay cô chỉ là một n·ạn n·hân khác của cuộc chơi quyền lực và tiền bạc.

Khi rời quán cà phê, Khải Minh đi bộ dọc con hẻm, ánh mắt vẫn không ngừng quan sát xung quanh. Những cửa sổ đóng kín, những bức tường đầy vết bẩn và những mảnh giấy quảng cáo rách nát. Tất cả đều là một phần của bức tranh lớn hơn - bức tranh của cuộc sống đô thị đầy khắc nghiệt và ẩn chứa vô vàn bí mật.

Anh quay về căn hộ, ngồi xuống bàn làm việc và nhìn lại tấm danh th·iếp của Ngọc Lan. Anh biết rằng mình không thể bỏ qua. Tấm danh th·iếp bằng giấy mạ vàng, nhìn thoáng qua có vẻ sang trọng, nhưng đối với Khải Minh, nó chỉ như một tấm giấy thông hành vào thế giới của những bí mật và những lời dối trá.

Anh biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì đó, có thể nguy hiểm hơn rất nhiều so với những gì Ngọc Lan có thể tưởng tượng. Nhưng đó là công việc của anh - đối diện với những điều không ai muốn đối mặt, và tìm ra sự thật giữa những lời dối trá hoa mỹ.