- AAAAAAAAAAAAAAA - tiếng hét thất thanh từ phòng cấp cứu vọng ra
- Cố lên, thấy đầu đứa bé rồi - một bác sĩ nói
- AAAAAAAAAAAA hơ AAAAAAAAAAAAa - cô hét lên trong vô vọng
Bên ngoài phòng cấp cứu
- Trời ơi làm gì mà la dữ vậy, có phải là có chuyện gì sảy ra không - hắn ở một bên đi đi lại lại
- Phụ nữ sinh đẻ gióng như đi qua cửa sinh tử vậy - Nhã Phương ôm bụng chiễm chệ của mình nói
- Vợ à, em cũng gần ngày sinh rồi đấy - Sơn ở một bên lo lắng nói
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAaaaaaaaaaaaa - tiếng hét lại một lần nữa vang lên
- Hahahaha đừng lo lắng quá....con làm ta nhớ tới lúc con bé sinh Hạo Minh, anh trai nó cũng lo như này thậm trí còn xông cả vào phòng cấp cứu nữa cơ - mẹ cô cười hiền nói
- Mẹ, sao mẹ nhắc lại chuyện cũ làm gì - Ngô Hàn ở một bên nóng rượt nói
- Lúc em sinh anh chả như vậy còn gì - chị Vân ôm một cô bé tầm hai tuổi lên nói
- AAAAAAAAAAAAAAAAAA - tiếng hét thất thanh một lần nữa vang lên rồi không vang nữa
- Oa oa oa oa oa oa - tiếng khóc của một đứa trẻ vang lên
Theo sau đó là bác sỹ khoa sản phụ trách cho cô. Bác sỹ bé em bé đã quấn khăn ra ngoài cho mọi người xem, mẹ cô còn lấy máy ghi hình lại rồi gửi cho chú cô nữa. Ngô Hàn cùng chị Vân thì tranh nhau bé bé con mới sinh, hắn thì mặc kệ luôn con mình rồi chạy vào xem cô như thế nào. Nhìn thấy cô kiệt sức nằm trên giường. Hắn chạy lại ôm trầm lấy cô.
- Cảm ơn em đã an toàn, anh rất sợ - hắn nói
- Xì, hồi em sinh Hạo Minh anh có thế này đâu - cô cười nói
Giờ nhớ lại chuyện cũ cô không còn buồn như trước mà hơn nữa còn vui hơn. Nghe cô nhắc lại chuyện cũ, trong lòng hắn một hồi đau đớn, lúc cô sinh Hạo Minh hắn không có ở bên cô, cái tên Hạo Minh còn không phải hắn đặt, cô khổ tâm mà sinh Hạo Minh ra hắn lại độc ác cướp đoạt thằng bé từ cô. Bây giờ hắn rất muốn khóc, khóc thật lớn. Nhớ lại những chuyện mình đã làm hắn thật sự hận bản thân mình. E rằng cả đời này tội lỗi cũng không xoá hết được.
- Đừng nhắc lại chuyện cũ....Nó không hề vui vẻ một chút nào cả - hắn nói giọng khàn khàn
- Đúng là không vui vẻ gì nhưng có những lúc lại rất ấm áp. Hồi đó sinh Hạo Minh tất cả mọi người đều quây quần bên em và con, tiếc là không có anh nhỉ - cô cười nhẹ nói
- Anh xin lỗi vì đã không làm tròn bổn phận, đời này anh nợ em rất nhiều - hắn nói khoé mắt đỏ hoe
- Coi kia, con thấy sẽ cười anh đấy đừng khóc - cô đưa tay lên quyệt đi những giọt nước mắt kia
Hắn ngồi bên cạnh giường của cô, nhìn cô xanh xao đi nhiều. Chắc phụ nữ sinh đẻ tổn hoa nhiều sức lực lắm. Hắn gọi cho người giúp việc nấu ít đồ ăn bồi bổ cho cô sau đó cầm dao gọt hoa quả cho cô ăn. Mọi người bế em bé vào để cho cô ôm. Bác sĩ cũng đi vào rồi hỏi một vài câu rồi đi ra
- Vậy định đặt tên gì cho cháu ta đâu - mẹ cô hỏi
- Con nghĩ cứ để con bé lật từ điển thì hơn - cô nói
- Ý kiến hay - Nhã Phương nói
- Sao lại thế được, bố mẹ phải đặt tên cho con chứ - Sơn phản bác
- Tên của con để tự con chọn không phải là việc tốt sao - Chị Vân nói
- Anh miễn bàn nha, vợ anh nói vậy rồi - Ngô Hàn cười gượng nói
Anh nhớ tới lần Vân sinh con lại toát mồ hôi, cô không kêu la hay gì cả, sinh xong cô ấy chả có vẻ gì là mệt mỏi lắm, còn nữa lúc anh đang định đặt tên cho con thì Vân liền nói rằng : " Con sau này lớn nên sẽ tự quyết định việc nó làm, vậy bây giờ hay để nó tự lật từ điển tìm tên cho mình như vậy sẽ tạo dựng được tính tự lập cho nó từ khi còn bé " Vân nói một câu như vậy anh cũng chả dám hó hé nửa lời
- Vậy không được - hắn lên tiếng
- Tại sao ? - cô nhướng mày hỏi
- Con của anh đương nhiên anh phải đặt tên - hắn nói
- Nó không phải con em sao ? - cô cười nói
- .... - tất cả mọi người không nói gì mà lẳng lặng bỏ đi hết
Rồi trong phòng nghỉ liền có một trận cãi vã xảy ra, vợ nói một câu, chồng nói một câu không ai nhường ai cả.....
Bên ngoài bệnh viện. Nhã Phương đang đi xuống câu thang liền thấy bụng mình đau dữ dội, cô nắm chặt lấy tay Sơn ngồi phịch xuống. Sơn hoảng hốt gọi bác sỹ tới, thế là trong ngày hôm đó lại có thể một sinh linh mới ra đời....