Mình Ngoan Lắm Cơ

Chương 2: Ngụy Viễn





Ngụy Viễn cực thích pheromone của Tư Miên, mùi bạc hà thoang thoảng hòa lẫn với vị ngọt.

Đó cũng là lý do vì sao hồi nhỏ Ngụy Viễn đặc biệt quấn lấy cậu, bây giờ hắn đột nhiên phát hiện bé Tư Miên nhà mình bị Alpha khác để ý.
"Cậu hỏi Lục Miên hả?" Tư Miên mặc đồ ngủ liền thân hình Pikachu, ôm "cái đuôi" của mình mà nét mặt khó hiểu.

Ngụy Viễn thật sự...!sắp chịu không nổi nữa, ngước bản mặt bị cào mấy đường rồi bắt đầu chụp hình Tư Miên: "Ừa, mình muốn biết cậu với người đó có quan hệ gì."
Thấy hành động của Ngụy Viễn, Tư Miên định nhào đến cào cho hắn mấy nhát, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được: "Bạn hồi nhỏ của mình, sau khi qua Nhật cậu ấy luôn ở bên cạnh...!Mấy lần đến kỳ đều nhờ cậu ấy giúp đỡ."
Tin tức này hơi lớn rồi đó: "Cậu ta là Alpha."

"Mình biết, đánh dấu tạm thời thôi mà." Tư Miên sống ở nước ngoài từ nhỏ, cha mẹ không thường xuyên ở bên cạnh nên ý thức về mấy chuyện này khá mờ nhạt: "Cậu ấy sắp về nước rồi."
Ngụy Viễn còn chìm đắm trong chuyện Omega nhà mình bị Alpha khác đánh dấu, đây là lần thứ hai hắn bị trúng đòn nặng nề.

Tư Miên: "Mình cởi bộ đồ này ra được chưa?"
Ngụy Viễn: "...!Cậu không thích nghe mình nói sao? Vậy cậu cứ đi tìm Alpha Lục Miên kia đi."
Tư Miên nhìn chằm chằm hắn một chốc, sau đó ném Ngụy Viễn qua vai khiến hắn ngã xuống đất: "Mình cởi bộ đồ này ra được chưa?"
Ngụy Viễn ngửa mặt nằm dưới đất, nhìn Tư Miên hồi lâu, căm giận bất bình nhưng vẫn khuất phục thế lực hung ác.

Thấy Tư Miên vui vẻ bỏ đi, Ngụy Viễn rất muốn đốt que diêm để tế tình yêu đã chết trong tim mình.

...!
Khai giảng được một tháng, tiếp theo là đợt kiểm tra cuối tháng định kỳ.

"Thầy ơi có thể gợi ý bài ôn trọng tâm cho bọn em không?"
"Trừ mục lục ra, bài nào cũng là trọng tâm."
Hay quá, câu này quen ghê.


Học sinh ngồi dưới yên tĩnh bước đầu, sau đó bùng nổ.

"Tư Tiểu Miên, chúng ta vác gậy khởi nghĩa đi." Tan học, Thẩm Nghị choàng vai bá cổ Tư Miên, kề tai nói nhỏ với cậu.

Tư Miên cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy, cậu nghiêng đầu: "Tự mày đi mà khởi nghĩa.

Làm anh em với nhau, tao sẽ chôn cất mày đàng hoàng...!hai trăm vòng hoa đủ xài không?"
Thẩm Nghị cười mắng: "Cút." Sau đó gã vò đầu Tư Miên.

Kế đó gã chợt cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, hơi thở dồn nén của Alpha ập tới, ép cho Thẩm Nghị khó chịu.

Alpha và Alpha vốn bài xích nhau.

Thẩm Nghị quay đầu định chửi, trông thấy Ngụy Viễn mặt không đổi sắc nhìn mình chằm chằm, đôi mắt đỏ bừng nhìn Tư Miên, không rõ hắn tức giận hay ấm ức mà cứ mím môi, chưa nói câu nào đã xoay người bỏ đi.

Thẩm Nghị đổ mồ hôi lạnh, thế mà Tư Miên không cảm nhận được gì.


Sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, đây là lần đầu tiên Ngụy Viễn không dính lấy Tư Miên.

Hai người về nhà cũng không còn sớm, dọc đường đi chẳng nói câu nào.

"Đúng là trẻ con dở chứng." Tư Miên thầm nghĩ.

"Cậu không thèm dỗ mình sao?" Trước khi vào nhà, Ngụy Viễn đột nhiên nói: "Bây giờ mình ấm ức lắm."
"?"
Thấy Tư Miên ngơ ngác, Ngụy Viễn nhìn cậu không chớp mắt: "Hôm nay Alpha kia ở gần cậu như vậy, tại sao cậu không từ chối?"
"Cậu ấy là bạn học."
"Nhưng cậu có biết cậu ta là Alpha không? Lục Miên cũng là Alpha đó!"
"Tư Miên, cậu có biết là mình...!thích cậu không?".