Đại hồ tử đờ mặt ra, hai mắt đờ đẫn tối tăm, hệt như bị thôi miên, Đào Mộc mừng thầm trong lòng, bèn rụt tay lại, leo nhanh ra khỏi hố, bỏ chạy.
"Ti Mệnh! Ngươi chờ đó cho lão tử!"
Sau lưng đột nhiên vọng tới tiếng rít gào thống hận, Đào Mộc còn chưa kịp hiểu gì thì đã bị một lực mạnh hút ngược về sau, trời đất quay cuồng, tới khi mở mắt ra thì nàng đã ở trong bình hồ lô.
Sở dĩ nàng dám chắc đây là bên trong bình hồ lô, là vì ngoài nàng ra còn có một công tử tuấn tú. Hắn đang cầm một con dao nhỏ khắc từng nét đầy nghiêm túc, ngày thứ chín trong bình hồ lô, nét cuối cùng vừa khắc xong thì Đào Mộc đã đập ngay lên đầu hắn.
Công tử bị đập cho choáng váng mặt mày, nhưng lại không ngất nổi, chỉ đỡ trán bật ra một câu đầy gian nan: "Ở trên, ngươi có thể xuống dùm ta được không."
Đào Mộc rời mắt khỏi mặt chữ, nhanh nhảu đứng lên, nhân tiện còn lôi hắn dậy.
"Xin lỗi xin lỗi, điểm rơi hơi sai, ngươi có sao không?"
Công tử xoa đầu đứng yên: "Nè người mới, ngươi muốn gây sự à?"
Đào Mộc oan ức: "Cái quỹ đạo rơi này có phải ta muốn là điều khiển được đâu, ta không cố ý đập lên ngươi thật mà."
"Chỉ một câu không cố ý thì muốn rũ sạch trách nhiệm, người trẻ bây giờ càng lúc càng chả ra gì."
Đào mộc thấy yêu quái này đúng là xét nét chi li, làm nàng cũng hết biết nói gì: "Vậy ngươi muốn sao?"
Công tử thả tay xuống: "Lạ lùng, ta muốn gì cớ sao phải nói cho ngươi biết."
Đào Mộc: "..."
Tuy bị bắt nhưng may sao còn có bạn tù, Đào Mộc không còn thấy sợ như lúc đầu nữa, thế là ngồi dựa vào thành hồ lô, hai người bốn mắt nhìn nhau, đánh giá nhau hồi lâu rồi đồng thời lên tiếng.
"Ngươi là cá tinh."
"Ngươi là Heo rừng tinh!"
Nàng yêu nào đó bị gọi là Heo rừng tinh bỗng cắn răng quát lên: "Ngươi nhìn ở đâu mà bảo ta là heo rừng?!"
"Ồ, với sức nặng mà ngươi đập lên ta hồi nãy... ta đoán hết tám chín phần ngươi là heo rừng." Cá yêu phe phẩy quạt, mặt mày phong lưu: "Nhãn lực của ngươi không tệ đâu, có thể nhìn ra nguyên thân của ta."
Đào Mộc Heo rừng tinh gần như dùng gào thét để tỏ thái độ: "Cái miệng cá của ngươi rành rành ra đó rồi còn gì!"
"Cũng phải, cái miệng này quá gợi hình rồi, để ta thu nó lại chút." Cá yêu chả biết moi ở đâu ra một cái gương soi mặt, bắt đầu biến hóa các loại miệng khác nhau. Đào Mộc chẳng có lòng dạ nào để thưởng thức, tầm mắt đảo qua một vòng rồi dừng lại ở một góc, ở đó chất một chồng thoại bản, có lẽ cá yêu này đã đọc hết rồi.
Trước khi chết còn được nhìn thấy thứ mà mình thích nhất trên đời khiến lòng Đào Mộc phơi phới, nhanh nhảu đi qua chọn chọn lựa lựa, cá yêu đang bận thiên biến vạn hóa tranh thủ thời gian liếc qua nàng một cái, đột nhiên hét lên giận dữ: "Dừng tay!"
Đào Mộc hết hồn quay phắt đầu lại, thấy trên gương mặt bạch ngọc của hắn ráp vào cái mỏ chuột nhọn hoắc, cái mỏ đó còn đang mở ra khép vào mắng mỏ nàng: "Buông xuống, mấy thứ đó đều là sinh mạng của ta, ngươi đặt hết xuống cho ta, mau!"
Trước đây nàng cứ cho rằng Ly Hằng là người xấu nhất mà mình từng gặp, nhưng giờ thì đã được mở mang tầm mắt, Đào Mộc bèn đặt thoại bản xuống, lựa lời nhắc nhở: "Ngươi có thể gom gom lại một chút không, cái ngũ quan này cần cân đối chút xíu thì mới dễ nhìn."
"Hừ, ngươi thì biết gì, dạo này phàm trần đang thịnh hành trào lưu môi anh đào chúm chím." Cá yêu lườm nàng: "Đồ nhà quê."
Đào Mộc gãi gãi đầu: "Cũng phải, ta không thời thượng như ngươi, cũng không nhờ vào nhan sắc để đạt được thành tựu, nên chỉ có thể dựa vào tu hành để vươn lên thôi, hôm nay bị nhốt ở đây thật tình rất vô vị, hay ngươi cho ta mượn thoại bản đọc một chút cho đỡ buồn đi?"
Hắn suy đi nghĩ lại hồi lâu, rồi hết sức miễn cưỡng moi từ trong đống sách ra một quyển bám bụi dầy kịt, đưa cho nàng: "Đây, cái này cho ngươi."
Đào Mộc nhận lấy, "Chiêu Diêu bảng", lòng thấy vui vui: "Ngươi cũng đọc quyển này hả?"
"Lúc trước có đọc, nhưng giờ thì quên hết rồi." Cá yêu lấy một quyển sổ nhỏ ra bắt đầu ghi ghi chép chép: "Ngươi đọc đi, chữ nào không biết thì hỏi ta."
"Có thể cho ta đổi cuốn khác không?"
"Không thể."
"À." Đào Mộc đi tới chỗ sáng, ngồi xuống lật bừa vài trang, thấy hắn chốc thì chau mày, chốc thì mặt giãn ra cười tươi roi rói, bèn tò mò hỏi thăm: "Ngươi đang viết gì thế?"
"Sách mới của ta." Cá yêu đáp mà không buồn ngẩng đầu lên: "Cũng sắp kết thúc rồi."
"Hả, ngươi viết sách?" Đào Mộc ngạc nhiên: "Bút danh của ngươi là gì?"
"Thất Miểu Ngư công tử."
Bút danh này Đào Mộc thấy rất quen, nghiệm lại một lát thì sực nhớ ra, không phải là tác giả có sách bán chạy nhất yêu giới, người vừa soán ngôi của nàng sao.
"Hóa ra ngươi chính là tác giả của "Tru yêu"." Đào mộc ném sách xuống: "Ta nhịn ngươi lâu lắm rồi!"
Cá yêu hoang mang ngẩng đầu lên: "Ngươi biết ta? Ngươi là ai?"
Đào Mộc hắng giọng: "Bổn yêu bất tài, từng sáng tác vài quyển sách, cũng từng có chút tiếng tăm, nhưng về sau lại bị ngươi soán mất ngôi, bây giờ đang rơi vào tình cảnh không đáng giá một xu."
"Ồ? Tác giả nhỏ bị ta chèn ép nhiều không kể xiết, ngươi tên gì nào? Để ta coi có chút ấn tượng nào không."
Đào Mộc lại hắng giọng: "Đa Đích Ngận Tùy Ý."
Sau đó, trời đất bỗng quay cuồng, nàng nghe rõ mồn một bên ngoài vọng vào tiếng thứ gì đó sụp đổ, hình như hồ lô cũng rơi xuống đất lăn lăng lốc mất vòng.
Đào Mộc bị đụng vào đầu đau điếng, nhịn không nổi phải thét rống lên: "Chơi trò gì thế hả, có thể cầm chắc chút được không!"
Ngay sau đó trên đỉnh đầu dội xuống một tiếng gầm hung dữ: "Im miệng!"
Tim Đào Mộc thót lên, lỗ tai đau rát, không dám ho he thêm tiếng nào.
Cá yêu bò lồm cồm trên đất, dùng ánh mắt để bày tỏ lòng khiếp sợ của mình, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Nghe nói ngươi bị buộc giải nghệ rồi, là thật à?"
Đào Mộc cũng nằm ngửa ra đất, nhích lại gần hắn một chút rồi nhỏ giọng rù rì: "Ta không nhận được thông báo gì hết, chắc là tin đồn thôi."
"Cái gì, ngươi không biết!" Cá yêu lại bày tỏ lòng kinh ngạc của mình.
Đào mộc gật đầu: "Ta tới phàm trần để tìm cảm hứng, lâu rồi chưa về."
"Thế à." Cá yêu nói giọng thành khẩn: "Chuyện này ngươi không trách ta được đâu, người hạ lệnh cấm là Yêu vương, ta cũng đâu có cách nào, có trách là trách đề tài ngươi viết không tốt thôi."
Đào Mộc suy cùng nghĩ tận một hồi, thấy hắn nói khá có lý, bèn dịch qua thêm chút nữa, giở giọng nịnh nọt: "Bình thường ngươi hay viết đề tài gì thế? Nghe nói ngươi ra bản nào là nóng bản đó, hôm nay hai ta cũng được coi là cùng chung hoạn nạn, liệu ngươi có thể phân tích hộ ta một chút được không, những người yêu sách họ nghĩ gì trong lòng?"
Thật tình thì Đào Mộc chẳng thấy mình đáng thương chỗ nào, nhưng chỉ cần hắn chịu nói thì hắn muốn nghĩ kiểu gì cũng được.
Thế là hai cái đầu chụm lại, tiến hành tham khảo chuyên sâu cách lấy lòng người yêu sách, màn đối thoại bằng tâm hồn này khiến đôi bên đều nâng cao về mặt tinh thần, nói xong mà còn chưa thỏa mãn, không hẹn mà cùng moi quyển sổ nhỏ của mình ra chép lại cảm tưởng.
Trong khi đó, ở bên ngoài hồ lô, Ngưu Quỳnh đạo trưởng lại đang vò đầu bứt tai, than ngắn thở dài.
Lúc đầu thai chuyển thế hắn không uống canh Mạnh Bà, cho nên vẫn nhớ rõ mình là Thượng tiên trên Phù Ngọc sơn hạ phàm lịch kiếp, cũng nhớ Bắc Đẩu tinh quân nói rằng tình kiếp của hắn là một yêu quái bất nam bất nữ. Ban đầu hắn chỉ nghĩ là tính cách ái nam ái nữ, nào ngờ đâu sự thực lại đúng y như trên mặt chữ! Hắn bội phục Ti Mệnh, đồng thời cũng hận không giết được Ti Mệnh.
Muốn cùng một người, ờ, một yêu như vậy nói chuyện yêu đương sao. Ngưu Quỳnh không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ thấy đầu mình tê dại, rã rời nằm liệt trên giường suốt ba ngày, không ăn không uống, chỉ muốn tọa hóa* cho xong. Vào đêm thứ ba hắn nằm mơ về lại Phù Ngọc sơn, cụ thể ra sao không nhớ rõ, chỉ nhớ mang máng mình xách đao đòi lên Cửu Trọng Thiên chém Ti Mệnh, nửa đường thì bị Bắc Đầu tinh quân chặn lại, bảo kiếp số ở phàm trần của hắn vẫn còn, chưa vượt qua cửa ải phi thăng nên tiên linh không thể trở về, không lên được Cửu Trọng Thiên, vân vân.
*Chết.
Sau khi tỉnh dậy, Ngưu Quỳnh bỗng ngộ ra!
Lịch kiếp lịch kiếp, một thành một bại vì một kiếp, sinh sinh tử tử lặp không ngừng, không lịch qua đoạn khổ nạn này thì sao có thể phi thăng lên Thượng thần! Không phi thăng lên Thượng thần thì sao tìm Ti Mệnh tính sổ!
Ngưu Quỳnh nghĩ đi nghĩ lại, tình này vẫn phải bàn, nhưng bàn kiểu gì thì còn cần tính toán lại một chút.
Đợt tính toán này mất trọn ba ngày.
Đào Mộc và cá yêu ở trong bình hồ lô đã trao đổi đến đề tài binh thư pháp kỷ, rồi lại từ binh thư pháp kỷ luận tới bản đơn mùa xuân, nội dung gồm đủ các lãnh vực, phạm vi rộng, không gian lớn khiến cho Ngưu Quỳnh bên ngoài nghe cũng thích mê.
Đến ngày thứ tư, Đào Mộc được Ngưu Quỳnh thả ra.
Nàng mừng như được mùa, hít lấy hít để không khí trong lành, tiếc là chưa nói được câu nào đã bị hắn bắt về lại.
Cứ thả ra nhét vào như thế nhiều lần, lần nào Đại hồ tử nhìn nàng cũng than thở thở than, Đào Mộc phân tích nét mặt thì biết hắn không hài lòng với mình, thậm chí còn muốn diệt mình luôn, làm nàng sợ run trong lòng, lần nào được thả ra hóng mát cũng run như cầy sấy, không dám thở mạnh.
Dù thế nàng vẫn bị hắn dạy dỗ mấy lần, lần nào cũng lạ lùng, ví như bây giờ.
Nàng bị nhốt trong cấm chế không tài nào nhúc nhích, nhưng cái bụng bị bỏ đói mấy ngày lại réo lên ùng ục, giương mắt nhìn chằm chằm điểm tâm trên bàn. Có lẽ biểu hiện của nàng quá rõ ràng nên bị hắn phát hiện, còn tốt bụng đưa một miếng qua, nàng ăn vội ăn vàng, hùng hục như hổ đói, nhưng ăn xong vẫn còn thòm thèm, muốn thêm miếng nữa.
Hắn lại tốt tính bưng hết cả đĩa tới cho nàng, còn tận tay đút cho nàng từng cái, nàng ăn mười mấy cái liền thì bụng đã no căng, bèn khoát tay nói: "Được rồi, ta không ăn nữa đâu."
Vốn dĩ đây là một câu nói rất bình thường, vậy mà hắn lại đột nhiên xụ mặt: "Sao ngươi không ăn? Chẳng phải ngươi đói sao? Ta đút cho mà ngươi lại không ăn! Ngươi có ý kiến gì với ta!"
Đào Mộc nghẹn họng: "Ngươi đừng nghi ngờ, ta, ta chỉ ăn no thôi..."
Hắn lại càng giận hơn, cứ như bị người ta giẫm phải đuôi: "Ta nghi ngờ? Lau cái mắt mù của ngươi mà nhìn cho rõ, bổn thanh niên ngọc thụ lâm phong, tuổi trẻ tài cao mà lại đi nghi ngờ một quái vật như ngươi?"
Đào Mộc thấy mình không hề trêu chọc hắn vậy mà hắn lại hùng hổ dọa nạt nàng, hơn nữa còn chuyên xoáy vào nỗi đau của nàng, làm nàng cũng nổi điên, nhưng ngẫm lại hôm nay mình đã rơi vào tay hắn nên đành cố mà nhịn thôi, nàng bèn kiên nhẫn giải thích: "Ta chỉ muốn nói ta ăn no rồi, ngươi đừng xuyên tạc ý của ta."
"Ngươi tưởng ta đần tới nỗi không hiểu được lời ngươi nói sao?!" Đại hồ tử vỗ bàn đánh rầm: "Nếu không phải nể tình ngươi là..."
Đào Mộc nhìn hắn kinh hoàng.
Sau đó liền bị kình phong kéo phăng đi, lăn vào bình hồ lô.
Cá yêu xít lại gần, trong ánh mắt giả bộ quan tâm không giấu nổi cười trên nỗi đau của người khác: "Xin hỏi lần này là nguyên nhân gì?"