Ở một khung cảnh khác, Sở Hạ Phàm ngồi trong quán bar uống đến không biết trời đất, miệng không ngừng lẩm bẩm tên của Hướng Ca.
Đám công tử và Ứng Bắc hay chơi thân với Sở Hạ Phàm nghe vậy không khỏi kinh ngạc, trợn mắt há hốc miệng.
“Bạch Nguyệt Quang của Sở thiếu không phải là Lâm Thanh Cách sao? Anh ta thay lòng đổi dạ rồi à?”
“Mấy hôm trước cậu ta còn nói là đã chán ngấy loại phụ nữ ngoan ngoãn hiểu chuyện như Hướng Ca từ lâu rồi, bây giờ chia tay là đúng lúc. Mới có mấy ngày mà cậu ta đã hối hận như vậy rồi, chắc là có tình cảm sâu đậm với cô gái tên Hướng Ca này.”
"Ha ha, đây có được tính là vả mặt không anh em?"
"Cậu ta nào có tình cảm sâu đậm với ai, chỉ là không cam lòng bị phụ nữ đá trước thôi. Lâm Thanh Cách ở nhà của cậu ta cả nửa tháng nay, hai người họ phải nói là đêm nào cũng hoan ái a."
"Sở thiểu khỏe gớm nhỉ?" Có người phá lên cười, nụ cười thô tục hèn hạ.
Mấy người họ uống rượu, thính thoảng lại buông lời chế nhạo, không một ai tiến đến an ủi anh ta, thậm chí còn muốn nhìn Sở Hạ Phàm bẽ mặt.
Tâm trạng của Sở Hạ Phàm vốn đã không vui, nghe thấy lời châm chọc khiêu khích của mấy người này thì càng khó chịu hơn.
Đúng lúc có một người phục vụ bưng rượu tới, anh ta tìm bừa một cái cớ đề trút giận lên người đối phương.
Mới đầu đối phương còn nhẹ nhàng xin lỗi, Sở Hạ Phàm được đà lấn tới, người ta càng xin lỗi thì anh ta càng làm loạn, cuối cùng đối phương cũng không nhịn được nữa, rút một chai rượu phang thẳng vào đầu Sở Hạ Phàm.
Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.
Sở Vân Kiêu vừa ăn cơm tối xong định trở về công ty tiếp tục tăng ca, kết quả vừa đi đến cửa công ty đã nhận được điện thoại của đồn cảnh sát.
Nghe đối phương trình bày xong, sắc mặt Sở Vân Kiều âm trầm.
Anh gọi Giang Khâm đang chuẩn bị tan làm lại: "Đến đồn cảnh sát."
Giang Khâm: "..."
Quả nhiên không thoát được mệnh tăng ca.
Đền cục cảnh sát, Giang Khâm nhìn thấy Sở Hạ Phàm mặt mũi bằm dập ngồi trong góc, nhất thời không còn bực dọc nữa. Lại nhìn băng gạc quần trên đầu Sở Hạ Phàm, thậm chí anh ấy còn suýt cười thành tiếng.
Ai bảo cậu làm loạn, đáng đời!
Sở Hạ Phàm vốn ỷ vào thân phận của mình nên mặc dù bị tống vào đồn cảnh sát nhưng khí thế vẫn kiêu ngạo hống hách lắm, chỉ là vừa nhìn thấy Sở Vân Kiêu xuất hiện đã sợ rụt cả cổ vào, không dám há miệng ra nói dù chỉ một chữ.
Làm xong thủ tục rời khỏi đồn cảnh sát, Sở Hạ Phàm ảo não ngồi vào xe.
Sở Vân Kiêu ngồi bên cạnh, nhưng Sở Hạ Phàm không dám nhìn thẳng vào anh mà chỉ dám dùng mắt quan sát thật cần thận.
"Chú út... Đừng đề ba cháu biết chuyện này nhé." Sở Hạ Phàm nuốt nước miếng.
Nếu bị người nhà biết anh ta say rượu làm loạn, tiền vốn mở công ty sẽ bị cắt đứt.
Sở Vân Kiêu hừ lạnh: "Nếu không muốn người ta biết, trừ khi mình đừng làm."
Thiếu gia nhà họ Sở uống rượu gây sự ở quán bar, lại còn bị nhân viên phục vụ đánh cho bằm dập, mọi người ai cũng biết, hiện trường còn có người quay video. Kề cả anh không nói thì ông Sở cũng sẽ biết thôi.
Nhìn Sở Hạ Phàm hệt như một quả dưa chuột muối: "Không phải cháu cố tình gây sự, chỉ là tâm trạng bức bối khó chịu thôi."
Nghĩ đến dáng vẻ tuyệt tình của Hướng Ca, trong lòng Sở Hạ Phàm lại càng đau đớn.
"Chú chưa yêu ai nên không hiểu, cháu và Hướng Ca ở bên nhau ba năm trời, thế mà cô ấy nói chia tay là chia tay."
Trong bụng Sở Hạ Phàm như có một chậu nước đắng, muốn tiện đây trút ra ngoài.
Giang Khâm đang lái xe cũng không thể nghe nồi nữa: "Nhưng dù là người chưa biết yêu cũng hiểu rằng mình phải chung thủy với nửa kia. Với những chuyện cậu đã làm, nếu tôi là Hướng Ca thì đã xé cậu thành trăm mảnh từ lâu rồi."
Giang Khâm không hiểu vì sao cùng là người nhà họ Sở, nhưng tam quan của Sở Hạ Phàm lại lệch lạc đến vậy?
Sở Hạ Phàm bị lời nói của Giang Khâm chặn họng, nghẹn đến mức nét mặt trở nên méo mó.
Máy sưởi trong xe hà hơi nóng khiến anh ta xây xâm mặt mày, cực kỳ khó chịu.
Anh ta hệt như một đồng bùn nhão sắp ngã sang bên cạnh, muốn nằm ra ghế sau.
Sở Vân Kiêu vân đang quay đầu nhìn ra ngoài cửa sô, ánh mắt sắc bén liếc anh ta một cái: "Nhìn lại mình cậu thành ra bộ dạng gì rồi?"