Sở Hạ Phàm giật nảy mình, lập tức tỉnh tảo hẳn, vội vàng thẳng lưng ngồi ngay ngắn.
Anh ta lẩm bẩm: “Rõ ràng là bật điều hòa nhưng sao còn nóng hơn cả bên ngoài trời thế?”
Giang Khâm nghe vậy liền đưa mắt nhìn gương chiếu hậu, thấy sắc mặt của Sở Vân Kiêu không có gì thay đổi thì trong lòng càng tin tưởng hơn.
Vì sao rõ ràng là bật điều hòa nhưng trong xe còn nóng hơn cả ngoài trời ư? Đó là vì Giang Khâm cố tình bật máy sưởi lên, dù sao anh ấy và Sở Vân Kiêu không say nên cũng không sợ nóng.
Anh ấy im lặng, lại tiếp tục tăng nhiệt độ của máy sưở lên/
Cho cậu ta nóng chết đi.
Sở Hạ Phàm khó chịu trong người chỉ muốn ngủ thiếp đi nhưng lại sợ tư thế của mình không ngay ngắn sẽ bị Sở Vân Kiêu dạy dỗ, thế là anh ta chỉ đành tự động viên mình phải tỉnh táo lên.
“Không sao, nếu Hướng Ca muốn cứu bà ngoại thì nhất định phải tìm người kết hôn mới có thể lấy được tài sản. Người như cô ấy thì quen biết được bao nhiêu người cơ chứ? Cuối cùng cô ấy vẫn phải ngoan ngoãn quay lại với mình thôi.”
Giọng nói của anh ta mơ hồ không rõ, nhưng Sở Vân Kiêu nghe không sót một chữ/
Con ngươi lạnh lùng hơi híp lại, anh thản nhiên nói: “Dừng xe”
Giang Khâm lập tức đạp phanh, dừng xe ở ven đường.
Sau đó xuống xe mở cửa cho Sở Hạ Phàm: “Xin lỗi Sở thiếu, tôi chợt nhớ ra Sở tổng phải tham gia một buổi yến tiệc quan trọng, sợ là sẽ không thể đưa cậu về được, cậu tự gọi xe về nhé.”
Gió trời thỏi vù vù khiến đầu óc Sở Hạ Phàm tỉnh táo hơn một chút.
Lại đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này khá hẻo lánh rất ít xe, khó bắt taxi.
“Anh có thể để tôi xuống ở chỗ tổ chức yến tiệc, sau đó tôi gọi xe về.” Sở Hạ Phàm loạng choạng định túm Giang Khâm lại.
Nhưng tiếc là anh ta lại bị túm hụt, lúc này Giang Khâm đã ngồi lên vị trí lái xe.
“Đi đường chú ý an toàn nhé Sở thiếu.” Giang Khâm bỏ lại câu nói này rồi khởi động xe nghênh ngang rời đi.
Trong xe, Sở Vân Kiêu chậm rãi nói: “Tôi nhớ tối nay không có lịch trình nào nữa.”
Giang Khâm chỉnh điều hòa về nhiệt độ thường, ra vẻ kinh ngạc mở miệng nói: "Vậy sao? Thế là tôi nhớ nhằm rồi."
Sau đó lại tự nói một mình: "Haiz, dù sao Sở thiều ngồi trong xe cũng ngột ngạt, để cậu ấy ra ngoài hít thở không khí cũng được."
"Ừ." Sở Vân Kiêu thu hồi tầm mắt, giọng điệu rất bình tình.
Giang Khâm lại nói thêm một câu: "Nhưng dự báo thời tiết nói tối nay có mưa, mong là Sở thiếu có thói quen mang ô."
Mưa rơi trong màn đêm che lắp sự ồn ảo hồi hả của thể giới, chỉ còn sót lại tiếng mưa rơi tí tách.
Hướng Ca và Tiêu Thu về ký túc xá đúng lúc nên không bị dính mưa.
Hai người mua trả sữa, sau đó ngồi trên ban công tiếp tục nói về chuyện của Sở Vân Kiêu, "Tức là sau này hai người sẽ thường xuyên gặp nhau à?" Tiểu Thu nghe Hướng Ca kể chuyện dạy chơi game xong, không hiều sao lại cảm thầy khá ngọt ngào: "Được đấy, lần một lạ, lần hai quen, lần thứ ba là tay trong tay rồi."
Hướng Ca suýt bị sặc trà sữa, cô vỗ ngực nhìn Tiều Thu mà miệng không nói nên lời: "Cậu nghĩ đi đâu vậy?"
Sao cô càng giải thích thì Tiểu Thu càng hiểu lầm vậy?
Tiểu Thu cười khả khả: "Cậu không nhận ra anh ấy luôn tìm đủ loại lý do để gặp cậu sao?"
"Trùng hợp mà thôi." Hướng Ca hơi ngập ngừng, nghĩ kỹ lại mới thầy quả đúng là như vậy.
Vốn dĩ cô và Sở Vân Kiêu không phải loại người có thể qua lại với nhau, nhưng hiện giờ hai người lại thường xuyên liên lạc qua wechat.
Trong đầu bỗng nhiên hiện ra câu nói của Sở Vân Kiêu lúc tối.
"Lần đầu tiên nhìn thấy em là anh đã động lòng, mấy năm nay cứ nhớ mãi không quên. Hiện giờ khó khăn lắm mới được ở bên em, đương nhiên là không nỡ xa em rồi."
Trái tim cô chợt trật một nhịp nếu không biết Sở Vân Kiêu đang diễn kịch thì với giọng điệu thâm tình của anh lúc ấy, suýt nữa cô đã động lòng.
Cô và Sở Vân Kiêu mới quen biết cách đây không lâu, không có "mấy năm nay" mà anh vừa nói, vì vậy cô tin những lời này chỉ là đang diễn kịch mà thôi.
Tiêu Thu chưa từng yêu đương nhưng phân tích chuyện tình cảm lại rõ rằng đâu ra đấy.
Cô ấy lắc đầu và nói: "Là trùng hợp hay là có âm mưu từ lâu, ai mà biết được."