Giám đốc nhân sự đã đọc qua CV của Hướng Ca, biết năng lực của Hướng Ca không tệ, bản thân anh ta cũng rất mong chờ sự xuất hiện của nhân viên mới này.
Anh ta trịnh trọng đáp: "Không thành vấn đề." Sau đó hào hứng chạy về phòng làm việc của mình để chuẩn bị.
Sau khi anh ta rời đi, Giang Khâm thu lại ý cười trên mặt, đầy cửa phòng làm việc tổng giám đốc ra.
"Sở tổng." Giang Khâm đặt tư liệu lên bàn, bên trong là tất cả thông tin có liên quan đến Hướng Ca.
Nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Hưởng Ca, trên mặt Giang Khâm lộ ra vẻ không đành lòng: "Không ngờ người nhà cô ấy lại trơ trẽn đến vậy, Hướng Hưng Tài lợi dụng bà ngoại để uy hiếp cô ấy. Vì cứu bà ngoại, Hướng Ca không thể không tìm người kết hôn."
Chẳng trách Sở Hạ Phàm lại tự tin như thế, một mực cho rằng Hướng Ca sẽ quay lại với anh ta.
Dựa theo những tình huống hiện tại, đúng là Hướng Ca chỉ có thể lựa chọn Sở Hạ Phàm.
Sở Vân Kiêu nghe Giang Khâm trình bày xong, sắc mặt trầm hẳn xuống, trong mắt đều là tàn nhẫn.
Áp suất không khí trong phòng làm việc thấp đến đáng sợ, ngay cả Giang Khâm cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ không may sẽ biến mình thành bia đỡ đạn.
"Nếu anh mở lời, nhất định Hướng Ca sẽ chọn anh." Giang Khâm đưa ra lời đề nghị.
So với Sở Hạ Phàm, Sở Vân Kiêu mới là sự lựa chọn tốt nhất.
Dù sao, tình cảm Sở tổng dành cho Hướng Ca cũng là thật lòng.
Sắc mặt Sở Vân Kiêu thâm trầm, ngón tay lỡ đãng sờ lần cây bút như đang mải cân nhắc điều gì đó.
Ngay khi Giang Khâm cho rằng Sở Vân Kiêu sẽ lựa chọn đáp thì bỗng nhiên anh lên tiếng.
"Tôi cần tìm cách khác." Anh nói rồi bỏ cây bút trên tay xuống.
Giang Khâm sững cả người, lát sau mới hiểu được ý của Sở Vân Kiêu.
Anh không muốn thừa dịp người khác gặp nguy hiểm để chiếm hời, nhưng cũng không muốn trơ mắt nhìn Hướng Ca gặp khó khăn, vì vậy anh muốn thông qua một cách khác để giúp Hướng Ca lấy được tiền.
Giang Khâm củi đầu lật nhanh qua mấy trang tư liệu: "Có thì đúng là có, có điều..."