Một Cái Bug Chỉ Muốn Sống Sót

Chương 10: Phụ trợ mạnh nhất (10)



Một bóng người quen thuộc xuyên qua ngọn lửa màu xanh lam xuất hiện trong tầm mắt, trái tim Hoắc Doãn thắt lại, thời gian dường như chậm lại, nhưng phản ứng của cơ thể lại trở nên nhanh nhẹn một cách kỳ lạ, vừa đặt chân xuống lớp đất anh liền xoay người nhảy lên, tránh dung nham đang phun trào, kéo theo dị thú nguyên tố đang bị khống chế, bay đến vị trí của Nguyên Sơ.

Lúc nãy khi sắp kiệt sức, Hoắc Doãn vung tay lên, ngưng tụ thổ nguyên tố, Nguyên Sơ gần như đồng bộ với anh, giúp anh biến thổ nguyên tố từ hư thành thật.

Một làn sóng nhiệt thổi vào mặt, Hoắc Doãn đáp xuống bên cạnh cô, đất dưới chân cô biến thành những mảnh vụn lộn xộn.

Chưa kịp xoay người lại, một tay của Hoắc Doãn đã chắn trước mặt Nguyên Sơ, dựng lên một bức tường nước gợn sóng lăn tăn.

Nguyên Sơ giang hai tay ra, bức tường nước vốn chỉ có kích thước 2m x 2m trong nháy mắt mở rộng gấp ba lần, chặn ngọn lửa màu xanh lam, đồng thời bảo vệ ba người đồng đội vừa chạy đến đó.

Mắt Hoắc Doãn lấp lóe, ánh mắt nhìn về phía Nguyên Sơ giống như sao trời sáng chói. Thì ra dị năng của cô là buff cho đồng đội! (Nguyên Sơ: Cũng không hẳn…)

Nguy cơ tử vong gần trong gang tấc đã biến mất, thay vào đó là sự tin tưởng và yên tâm, ý chí chiến đấu của Hoắc Doãn tăng vọt, sau khi không còn nỗi lo gì nữa thì anh có thể toàn tâm toàn ý đối phó với dị thú nguyên tố nỏ mạnh hết đà này.

Mỗi một kỹ năng phóng ra, Nguyên Sơ đều có thể phối hợp nhịp nhàng, buff vừa đúng lúc. Loại cảm giác có người hỗ trợ phía sau này thật sự quá tuyệt vời, giống như sau lưng có thêm một đôi cánh, có thể tùy ý bay lượn. Mặc dù trong cơ thể bị phỏng đến khó chịu, nhưng Hoắc Doãn lại càng đánh càng hăng.

Không cần đám Tháp Lệ trợ giúp, Hoắc Doãn đã xử gọn dị thú hệ nguyên tố, thành công lấy được nguyên hạch hệ hỏa hiếm có.

Nguyên hạch dung nhập trong cơ thể, ngọn lửa màu xanh lam bám trên miệng vết thương lần lượt bị dập tắt, toàn thân Hoắc Doãn được bao phủ trong sương mù, mái tóc rối tung bay nhẹ, bắn ra chút tia lửa, nhìn rất đẹp trai. Nhưng mà, một giây kế tiếp, anh lảo đảo, dựa vào người Nguyên Sơ, yếu ớt nói: “Tiểu Sơ, chân tôi mềm…”

Nguyên Sơ: “...”

Phong Trần Tú & Túc Mạch & Tháp Lệ: “...”

Nguyên Sơ đứng đó đợi một lúc, thấy anh không có ý định rời đi, nên cô liền kéo anh đến bên chiếc xe lăn đã ngã trên mặt đất, giơ chân dựng xe lăn lên, đẩy anh ngồi xuống.

“Lão đại, để tôi trị thương cho anh.” Phong Trần Tú bước nhanh về phía trước, chủ động nói.



Hoắc Doãn yên lặng để anh ta chữa trị, nhưng ánh mắt sáng ngời vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Nguyên Sơ.

“Xong rồi.” Phong Trần Tú hài lòng nhìn vết thương nhanh chóng lành lại, cảm thấy rằng năng lực của anh ta dường như đã tăng lên. Thật ra, khả năng tự phục hồi của Hoắc Doãn vượt xa người bình thường, cho dù không có anh ta giúp thì vết thương của anh cũng sẽ tự động lành lại.

Phong Trần Tú đang định khoe khoang, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì liền thấy Hoắc Doãn dựa vào cánh tay của Nguyên Sơ, ngủ thật say, hoàn toàn không còn chút cảnh giác nào như thường ngày.

“Đi thôi.” Nguyên Sơ rút tay ra, đẩy xe lăn đi ra khỏi hang động.

Phong Trần Tú nhẹ nhàng thì thầm: “Có bạn gái thật tốt...”

Túc Mạch: Đúng là tốt thật.

Tháp Lệ: “?” Bọn họ tới đây làm gì?

Hoắc Doãn ngủ một giấc suốt 12 giờ đồng hồ, một mặt là do mệt mỏi, mặt khác là do tiêu hóa nguyên hạch nguyên tố hỏa.

Dị năng nguyên tố của Hoắc Doãn chủ yếu là gió, đất, nước, sau đó mới đến kim, mộc, hỏa, những nguyên tố khác chỉ có thể huy động một chút. Bây giờ anh đã hấp thụ một nguyên hạch nguyên tố hỏa, hỏa năng được tăng lên trên phạm vi lớn. Dị năng hệ nguyên tố toàn thuộc tính tuy rằng rất mạnh, nhưng thăng cấp lại vô cùng khó khăn. Với tư chất của Hoắc Doãn, mà phải mất mười năm mới đạt cấp 7. Chỉ khi nào đạt cấp 9, thì mới có thể được xếp vào hàng cường giả.

Đột nhiên mở mắt ra, ngọn lửa màu lam lập lòe trong mắt, rồi lập tức biến mất. Hoắc Doãn hít một hơi thật sâu, cảm thấy thân nhiệt dường như tăng thêm vài độ so với trước kia.

“Đồ ăn ở trên bàn.” Thanh âm của Nguyên Sơ truyền vào trong tai anh.

Hoắc Doãn quay đầu lại, thấy cô không hề ngẩng đầu lên mà chỉ lo nghịch điện thoại, theo hướng ngón tay cô chỉ, một phần cơm nóng hổi đặt ở đó, dường như vừa mới được làm xong.

Anh lật người ngồi dậy, nhanh chóng vào phòng tắm tắm rửa, sau đó nhẹ nhàng khoan khoái đi ra, anh ôm lấy Nguyên Sơ từ phía sau, rồi ngồi xuống bên cạnh cô, cầm nĩa bắt đầu ăn.

Nguyên Sơ cảm thấy kỳ quái nên liếc anh một cái, cũng không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục cầm điện thoại chơi trò chơi, một đường vô địch, đánh đâu thắng đó. Lúc tới ải thứ 9, điện thoại đột nhiên phát ra tiếng cảnh báo “Tích tích tích”. Đây là tín hiệu SOS, mọi người trong phạm vi 100km đều có thể nhận được.

“Sao vậy?” Hoắc Doãn uống một ngụm nước, hỏi.

“Hẻm núi Kỳ Thạch xảy ra chuyện.” Nguyên Sơ đặt điện thoại lên bàn, trên màn hình là tọa độ gửi tín hiệu.

Hoắc Doãn cau mày: “Chẳng lẽ mùa giao phối thật sự đến trước?”

“Nguyên Sơ Sơ!” Phong Trần Tú phóng lên xe, giơ điện thoại trong tay lên, “Gần đây có người cầu cứu, chúng ta có nên giúp hay không? Ủa, lão đại, anh tỉnh rồi hả?”

Hoắc Doãn cầm lấy điện thoại của mình, nhấp vào bản đồ, phát hiện không chỉ có một tín hiệu cầu cứu, ít nhất có đến sáu, bảy chấm đỏ nhấp nháy trong phạm vi hẻm núi Kỳ Thạch.

“Có lẽ bọn họ gặp phải một đàn dị thú.” Sau khi lên xe, Túc Mạch vô thức nhìn Nguyên Sơ, nếu không có cô nhắc nhở, có lẽ hiện tại bọn họ sẽ nằm trong số những người cầu cứu kia.

“Chúng ta có đi không?” Phong Trần Tú vừa chờ mong, vừa xoắn xuýt nhìn Hoắc Doãn.

Hoắc Doãn suy nghĩ một chút rồi nói: “Đi.”



Đàn thú khổng lồ đại biểu cho nguy hiểm, đồng thời cũng đại biểu cho số lượng lớn nguyên hạch.

Sau khi quyết định, bọn họ lập tức xuất phát.

Sử dụng tốc độ nhanh nhất, chỉ mất một giờ đã đến bên ngoài hẻm núi.

Lúc này, trên mạng đang náo loạn vì sự cố ở hẻm núi Kỳ Thạch.

Hào Tử đã phát sóng trực tiếp toàn bộ sự cố mà bọn họ đã gặp phải. Vào hẻm núi chưa đến hai giờ, bọn họ đã gặp phải bốn mươi, năm mươi con Cáo Thiểm Điện, chiến đấu hết sức căng thẳng. Lê Minh Chi Phong và một đội khác đã mất sáu, bảy thành viên. Những người còn lại rơi vào bước đường cùng, tiến thoái lưỡng nan.

Ban đầu nó không nhận được nhiều sự chú ý, nhưng khi các tín hiệu cầu cứu liên tục được gửi ra từ hẻm núi, mọi người mới nhận ra không chỉ có một hay hai đội lâm vào hiểm cảnh.

【Chẳng phải trước đó có người nói mùa giao phối sẽ đến sớm sao? Không ngờ lại là thật!】

【Tôi nhớ là ông chú ngồi xe lăn nói.】

【Vãi, may mà mị nghe lời ảnh, không đến hẻm núi Kỳ Thạch.】

【Nhân tiện, có ai lập nhóm đi cứu người chưa?】

【Khó cứu lắm lầu trên ơi, nhiều khi tự đẩy mình vào nguy hiểm ấy chứ.】

【Mùa giao phối kéo dài ít nhất nửa tháng, có ai dám đi không?】

【Đúng dị, quý trọng mạng sống, tránh xa dị thú.】



Lúc trên mạng bàn tán ầm ĩ, đám người Hoắc Doãn đã đến rìa của hẻm núi.

Không ít phương tiện giao thông đậu ở bãi đất trống cách đó không xa. Theo lý mà nói, mỗi đoàn đội sẽ để lại một, hai người ở lại trông chừng, cho nên tình huống không một bóng người hiện tại thật sự rất không hợp với lẽ thường.

Hoắc Doãn cẩn thận tìm kiếm một vòng, phát hiện một số dấu vết chiến đấu rất nhỏ. Anh đoán những người ở lại có thể bị đánh lén, vì thế họ không thể phản kích kịch liệt.

Ban đầu anh nghĩ nguy hiểm chỉ đến từ đàn dị thú, nhưng xem ra còn có một đám người lòng dạ khó lường đang ẩn nấp.

“Sao không có ai vậy?” Phong Trần Tú nghi ngờ nhìn xung quanh.

Túc Mạch nhắm mắt lại, cẩn thận lắng nghe tiếng động bốn phía. Tuy nhiên, ngoài trừ đám người bọn họ, thì không có chấn động nội tâm bất thường nào khác.

Đồng tử của Tháp Lệ co rút lại, một làn khói đen chậm rãi ngưng tụ: “Thật nhiều quỷ khí mới.”



Cái gọi là “quỷ khí mới” chính là linh thể chết dưới 7 ngày.

Nguyên Sơ ngẩng đầu, tùy ý liếc nhìn đống đá bên phải.

Dưới cái nhìn thoáng qua này, một người nào đó trốn trong chỗ tối bị dọa đến toát mồ hôi lạnh. Tát Bố là một tiến hóa giả hệ cường hóa, nhưng hắn còn có một dị năng đặc biệt khác – tàng hình, có thể thay đổi trạng thái cơ thể theo ý muốn, làm chậm nhịp tim, che giấu sóng điện não, hòa làm một thể với môi trường xung quanh, khiến cho người khác không thể nào phát hiện được sự xuất hiện của hắn.

Sau khi hắn đạt cấp 8, hầu như chưa từng có ai nhìn thấu thuật tàng hình của hắn. Cô gái này thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, ánh mắt vừa rồi hẳn là trùng hợp đi?

Đợi đến lúc hắn nhìn kỹ, Nguyên Sơ đã thu hồi ánh mắt, điều này càng khiến hắn tin vào suy đoán của mình, vì thế hắn ngồi xuống và tiếp tục núp giữa đống đá lộn xộn này.

“Qua bên kia xem trước đi.” Hoắc Doãn chỉ vào một tọa độ tín hiệu gần bọn họ nhất.

“Cùng đi hả?” Phong Trần Tú hỏi.

“Ừ.” Hoắc Doãn không giải thích gì thêm, trực tiếp thu dọn trang bị, dẫn mọi người đi đến mục tiêu đã chọn.

Tát Bố đang tàng hình: Cả đội đi tìm chết sao? Cũng tốt, đỡ cho người của bọn hắn ra tay.

Thân hình hắn lóe lên, lặng lẽ theo sau.