Một Cái Bug Chỉ Muốn Sống Sót

Chương 9: Phụ trợ mạnh nhất (9)



Nhóm của Hoắc Doãn đi theo hướng bắc, giết quái thăng cấp, thuận lợi suôn sẻ. May mà hôm đó bọn họ đậu xe ở một nơi xa, nên xe bay không rơi xuống hố, nếu không lại phải mất công tìm chợ để mua một chiếc mới.

Sau khoảng thời gian chiến đấu và điều chỉnh này, Hoắc Doãn cảm thấy cơ bản thân thể đã khôi phục, thể chất cũng tốt hơn trước, đã đột phá cực hạn cấp 5, có thể tiếp tục tăng cấp bằng cách hấp thụ nguyên hạch hệ cường hóa, chẳng qua dị năng nguyên tố tạm thời vẫn chưa tăng lên.

Tuy thế nhưng anh vẫn ngồi trên xe lăn như lúc trước, vừa có thể ngụy trang vừa có thể tinh luyện khả năng khống chế nguyên tố.

Chạng vạng tối, đám người ngồi quanh lửa tại, vừa ăn uống vừa trò chuyện.

Hoắc Doãn và Nguyên Sơ mặc quần áo chiến đấu giống hệt nhau, uống cùng một loại thức uống, mỗi người cầm điện thoại của riêng mình.

“Mạch Mạch.” Phong Trần Tú dựa sát vào người Túc Mạch, nhỏ giọng phàn nàn, “Anh nhìn bọn lão đại kìa, ngày nào cũng thể hiện tình cảm, thật không có lương tâm mà.”

Túc Mạch: “...” Ai là Mạch Mạch?

“Đáng thương cho chó độc thân như chúng ta, không có ai thương, không có ai yêu.” Phong Trần Tú than thở.

Túc Mạch: “...” Làm chó độc thân không tốt sao? “Ép Ây” tự do muôn năm!

“Nếu không…” Phong Trần Tú nhìn anh ta bằng ánh mắt sáng ngời, “Chúng ta tạm thời thành một đôi đi?”

“Cút.” Cuối cùng Túc Mạch cũng mở miệng.

“Cho nên… anh rõ ràng có thể nói chuyện, vì sao không chịu nói gì? Một mình tôi nói thì chán lắm.”

Túc Mạch: Anh chán thì kệ anh, liên quan gì đến tôi? Cho dù anh không mở miệng ra thì “tiếng lòng” của anh đã đủ khiến tôi phiền rồi!

Lúc này, Tháp Lệ từ trên xe bước xuống, mái tóc rối bù tùy ý buông xuống, dưới mắt có quầng thâm, giống như vừa được dùng khói đen trang điểm lên, cô ấy ủ rủ chạy đến ngồi xuống bên cạnh Nguyên Sơ, không nói lời nào lấy một xâu thịt nướng, im lặng ăn.

Trong khoảng thời gian này, Tháp Lệ luôn luyện tập để thuần phục kỹ năng của mình, là người chăm chỉ nhất sau Hoắc Doãn. Khi thực lực tăng lên, quỷ khí quanh thân cô nàng ngày càng dày đặc, ngay cả Phong Trần Tú cũng không dám đến gần, chỉ có Nguyên Sơ là không thèm để ý gì. Cho nên Tháp Lệ thích gần gũi với cô, hơn nữa luôn không thức thời chen vào giữa cô và Hoắc Doãn.

Hoắc Doãn ngước mắt, nhin Tháp Lệ đang dựa vào Nguyên Sơ, ánh mắt anh hơi trầm xuống.

Nguyên Sơ cầm khăn lên, Tháp Lệ lập tức ngẩng mặt lên, nhờ cô giúp mình lau miệng. Lau miệng xong, lại uống một ngụm nước, giống như chăm sóc một đứa bé to xác.

Hoắc Doãn: 【Lúc thu nhận cô ấy, sao lại không nhận ra cô ấy là người không thể tự chăm sóc bản thân chứ?】

Khi Túc Mạch tiếp nhận được “thông tin” này, khóe miệng anh ta hơi giật giật.

Tháp Lệ: 【Xung quanh đây có không ít tử khí “tươi sống”, đêm này không ngủ nữa, phải cố gắng tu luyện để nhanh chóng đạt cấp 4.】

Túc Mạch: … Đây là một cô gái chỉ muốn trở nên mạnh mẽ hơn.

Phong Trần Tú: 【Á á…, tình tay ba, hỏa táng tràng nha, cuối cùng cũng không cần ăn cơm chó nữa rồi!】

Túc Mạch không muốn nghe anh ta lải nhải nữa.

Những người này, Phong Trần Tú là người ồn ào nhất, nội tâm như dòng sông, lúc lao bên này lúc chảy bên kia, muốn ngăn cũng không ngăn được. Lòng phòng bị của Hoắc Doãn là mạnh nhất, chỉ có thể “nghe” được một số tin tức không quan trọng hoặc đứt quãng. Tháp Lệ là người đơn thuần nhất, trong lòng không có suy nghĩ nào khác ngoài việc tăng thực lực của bản thân.

Còn về Nguyên Sơ…

Túc Mạch bình tĩnh nhìn cô, lòng cô sáng như gương, sâu như biển rộng, căn bản không thể nhìn trộm.

Nói chung, đây là một đội ngũ rất tốt, mặc dù mỗi người đều có bí mật riêng, nhưng không hề có lục đục mâu thuẫn.



Cảm nhận được ánh mắt của Túc Mạch, Nguyên Sơ liếc nhìn anh ta, sau đó thu hồi ánh mắt rồi tập trung vào điện thoại.

Đoạn video gặp phải Địa Liệt Chu và Nê Thạch Thú lần trước đã truyền khắp internet, từng khu vực đăng lại, mang đến danh tiếng nhất định cho bọn họ, đồng thời cũng khiến Quý Minh chú ý.

Ngụy trang của Hoắc Doãn có thể qua mắt người khác, nhưng không thể qua mắt người đồng đội sát cánh mười năm như Quý Minh. Quý Minh biết anh không chết, nhất định hắn sẽ hành động. Nếu hắn chỉ đào tẩu sang nước khác, thì có thể bỏ qua được, nhưng hắn vì ngụy tạo cho mình một xuất thân quang vinh, mà không do dự sát hại đồng bào, điều này không thể tha thứ được.

Hoắc Doãn không biết Quý Minh đã biết anh còn sống, nhưng thực lực của anh về cơ bản đã khôi phục, thể chất cũng tăng cường rất nhiều, lại thêm anh luôn cẩn thận đề phòng, Quý Minh sẽ khó làm hại đến anh.

Nguyên Sơ vừa chơi trò chơi trên điện thoại vừa dự đoán tương lai.

Lúc này, cô đột nhiên dừng động tác lại, nhưng thao tác trong trò chơi vẫn tiếp tục, nhân vật 2D vẫn đang đánh quái, chưa đến một phút đã vượt ải. Trên màn hình không phải biểu tượng chiến thắng mà là một chữ bắt mắt — 【Mẹ】.

Nguyên Sơ: “...” Rất rõ ràng, nó “sống” rồi.

Có thể vì lần trước cô dùng nó để tìm tin tức, để sót lại một ít nguyên tố năng lượng, khiến nó tự sinh ra nguyên hạch, trở thành một dị thú điện tử.

Không phải tất cả dị thú đều hung hãn và nguy hiểm, ví dụ dị thú điện tử mới ra đời này, ngoài trừ thỉnh thoảng quấy phá thì không có nguy hiểm gì cả.

【Mẹ, Mẹ, Mẹ…】Trên màn hình tràn ngập các chữ “mẹ” to to nhỏ nhỏ, sau đó thì nó sập nguồn.

Không khởi động lại nó nữa, Nguyên Sơ dứt khoát nhét nó vào túi.

“Lão đại, ngày mai chúng ta đi đâu?” Phong Trần Tú hỏi.

Phía bắc là hẻm núi Kỳ Thạch, phía tây bắc là rừng Sương Mù, nếu đi về phía đông thêm mấy trăm mét thì sẽ đến khu 36.

Hoắc Doãn: “Hẻm núi Kỳ Thạch.”

Nguyên Sơ: 【Rừng Sương Mù.】

Túc Mạch liếc mắt, anh ta nghe thấy một câu trả lời khác với Hoắc Doãn trong lòng của Nguyên Sơ.

【Hẻm núi Kỳ Thạch, nguy hiểm. (Nguyên Sơ)】

Túc Mạch tự hỏi, biết rõ nguy hiểm sao lại không nói ra?

【Mùa giao phối, bầy đàn tụ tập. (Nguyên Sơ)】

Túc Mạch giật mình, nói: “Sắp đến mùa giao phối của dã thú rồi phải không? Từ trước đến nay hẻm núi Kỳ Thạch vẫn luôn là phạm vi hoạt động của dã thú.”

Hoắc Doãn dừng lại, yên lặng tính toán thời gian một chút, nghi hoặc nói: “Còn ít nhất một tháng nữa mới tới mùa giao phối…”

【Năm nay nhiệt độ thay đổi đáng kể, mùa giao phối sẽ đến sớm. (Nguyên Sơ)】

Túc Mạch chần chờ, không biết có nên nói hay không, do dự một lát, cuối cùng nói: “Nhiệt độ thay đổi có thể dẫn đến mùa giao phối đến sớm.”

Nghe vậy, Hoắc Doãn lâm vào trầm tư, một hồi lâu sau mới gật đầu nói: “Suy tính của anh không phải không có lý, để đề phòng, chúng ta chuyển hướng đi rừng Sương Mù đi.”

Túc Mạch liếc Nguyên Sơ, không nói gì tiếp nữa. Anh ta biết lý do Hoắc Doãn muốn đến hẻm núi Kỳ Thạch, bởi vì trên mạng có người nói họ phát hiện vài loại dị thú hiếm có ở hẻm núi Kỳ Thạch, kèm theo những bức ảnh được chụp từ xa, thu hút rất nhiều người đến đó để săn bắt. Nếu không có Nguyên Sơ nhắc nhở, anh ta cũng nghĩ rằng hẻm núi Kỳ Thạch là một sự lựa chọn tốt.

Chỉ có Nguyên Sơ biết rõ chuyện này là một trò lừa bịp, có người suy đoán mùa giao phối đến sớm nên cố ý tung tin tức, mục đích là lợi dụng đám dị thú bạo loạn để bao vây giết tiến hóa giả, trắng trợn cướp đoạt nguyên hạch, ngư ông đắc lợi.

Dựa theo quỹ tích bình thường, Hoắc Doãn đến hẻm núi Kỳ Thạch, gặp nguy hiểm cửu tử nhất sinh, còn những người khác thì không thể may mắn thoát nạn.

Bây giờ Hoắc Doãn thay đổi ý định, Nguyên Sơ chờ vài giây, không cảm nhận được uy hiếp của pháp tắc, rốt cuộc mượn miệng của người khác để tiết lộ tin tức mấu chốt, có thể qua mắt Thiên Đạo.

Hôm sau, mọi người chuẩn bị xuất phát. Trên đường đi, gặp phải vài đội ngũ đến hẻm núi Kỳ Thạch.

Thật trùng hợp, Hào Tử cũng nằm trong số đó.

“Xin chào, lại gặp nhau rồi.” Hào Tử lái một chiếc xe đạp leo núi một mình, cậu ta nhiệt tình chào hỏi Hoắc Doãn.

Hoắc Doãn mở mái xe ra, lộ ra vòng phòng hộ trong suốt, gật đầu với Hào Tử.

“Các anh cũng đến hẻm núi Kỳ Thạch sao? Hay là chúng ta đi cùng nhau đi.”

“không phải, chúng tôi không đến hẻm núi Kỳ Thạch.” Hoắc Doãn từ chối.

“Hả?” Hào Tử ngoài ý muốn liếc anh một cái, “Anh không nhận được tin tức sao? Hẻm núi Kỳ Thạch xuất hiện vài loài dị thú hiếm có, đẳng cấp cũng không thấp.”

“Tôi biết, nhưng tôi lo lắng sẽ trùng với mùa giao phối." Hoắc Doãn cố ý nhắc nhở, nhưng đối phương rõ ràng không quan tâm.

“Ha ha, còn hơn một tháng nữa mới đến mùa giao phối, có gì mà lo lắng chứ? Cùng nhau đi đi. Chúng ta có nhiều cao thủ như vậy, cho dù thật sự gặp phải mùa giao phối cũng không cần lo.”

Câu cuối cùng chỉ là nói đùa. Tất cả dã thú trong mùa giao phối đều ở trong trạng thái hung hãn, thực lực cao hơn bình thường gấp mấy lần, hơn nữa số lượng rất nhiều, phải mấy chục đến gần trăm tiến hóa giả mới có thể đối phó được.

Hoắc Doãn khó mà nói tiếp nữa, dù sao mùa giao phối sớm cũng chỉ là suy đoán của bọn họ, nếu không xảy ra, chẳng phải sẽ trì hoãn việc người khác đánh quái sao?

Lúc hai người trò chuyện, Hào Tử cũng đã phát sóng trực tiếp, cho nên những lời của Hoắc Doãn cũng được khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nghe thấy. Nhiều người chế giễu và cười nhạo, nhưng vẫn có vài người cẩn thận chú ý.

Sau khi tạm biệt Hào Tử, đám người Hoắc Doãn tiếp tục đi đến rừng Sương Mù.

Khi chỉ còn cách rừng Sương Mù hơn mười dặm (*), tim Nguyên Sơ bỗng đập mạnh một cái, lưu quang trong mắt lóe lên, mơ hồ dự cảm được cái gì đó.

(*) 1 dặm = 1,609344 km.

“Dừng lại ở đây đi.” Hoắc Doãn chọn một chỗ trống để đậu xe bay. “Nửa tháng tiếp theo, chúng ta sẽ hoạt động trong rừng Sương Mù.”

Dị thú thực vật và nguyên tố trong rừng Sương Mù tương đối nhiều, đương nhiên, cái “nhiều” này chỉ là so với những khu vực khác mà thôi.

Đám người sửa soạn trang bị một chút, sau đó tiến sâu vào rừng Sương Mù.

Bên kia, một đội tiến hóa giả khác đã đến hẻm núi Kỳ Thạch, vì muốn chiếm trước tiên cơ, bọn họ lập tức tiến vào hẻm núi, kết quả là không ai trong số họ sống sót trở ra. Một tiến hóa giả có thể tàn hình đã vơ vét hết tài sản của họ sau khi họ chết. Mọi thứ diễn ra trong âm thầm, không để lại chút dấu vết nào.

Không lâu sau đó, những tiến hóa giả khác cũng lần lượt đến hẻm núi, họ đã thảo luận trước, mỗi đội một khu vực khác nhau, không can thiệp lẫn nhau.

Hoạt động săn bắt bắt đầu, đám tiến hóa giả vào sâu trong hẻm núi với tinh thần hăng hái, ý chí chiến đấu sôi sục, nôn nóng “tặng đầu” của mình cho người khác…

Nhóm người của Hoắc Doãn ở trong rừng Sương Mù ba ngày, thu hoạch tương đối khá.

Tháp Lệ đột phá cấp 4, Phong Trần Tú đạt cấp 7, Hoắc Doãn, Túc Mạch và Nguyên Sơ tạm thời không thay đổi gì, nhưng họ thu thập được không ít nguyên hạch.

“Đang nhìn gì thế?” Hoắc Doãn đi đến bên cạnh Nguyên Sơ, thấy cô nhìn chằm chằm phương xa, liền hỏi.

“Không có gì.” Nguyên Sơ thu hồi ánh mắt, ngồi xuống đất dựa vào xe lăn của Hoắc Doãn.

“Đây là của em.” Hoắc Doãn đưa ba nguyên hạch cho cô.

Nguyên Sơ không nhận: “Anh cất giúp tôi đi.”

“Em đưa hết nguyên hạch cho tôi, vậy em làm sao tăng thực lực lên?” Hoắc Doãn chưa từng thấy Nguyên Sơ hấp thu nguyên hạch, mặc dù rất khó hiểu, nhưng cũng chưa từng hỏi. Tuy nhiên nơi này tràn ngập nguy hiểm, nếu không có đủ thực lực để tự bảo vệ mình thì có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

“Không cần lo cho tôi, tôi có cách tăng lên thực lực của chính mình.” Nguyên Sơ không cần nguyên hạch, năng lực của cô sẽ dần “mở khóa” khi thực lực của “số mệnh chi tử” tăng lên.

Hoắc Doãn yên tĩnh nhìn cô, không hỏi thêm nữa.

Cô gái này đã cứu anh khỏi nguy hiểm, cùng anh vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, anh tin tưởng cô một cách tuyệt đối.

“Vậy hứa với tôi đi.” Hoắc Doãn nghiêm túc nói, “Dù thế nào em cũng phải tự bảo vệ tốt bản thân, cố gắng sống sót.”

Nguyên Sơ quay đầu nhìn anh: “Chỉ cần anh còn sống, tôi sẽ không chết.”

“Vậy nếu tôi chết thì sao?”

Nguyên Sơ không chút do dự trả lời: “Vậy tôi chết cùng anh.” Khi “số mệnh chi tử” tử vong, cô sẽ lập tức bị Thiên Đạo phát hiện, cuối cùng chỉ có thể rời khỏi thế giới này.

Hoắc Doãn không biết nội tình, trong lòng như bị lửa thiêu đốt, liền ôm cô vào lòng.

“Yên tâm, tôi sẽ không chết.” Trong mắt Hoắc Doãn dấy lên hai ngọn lửa hừng hực, anh còn có đại thù phải báo, tổ quốc của anh vẫn đang lâm trong cảnh dầu sôi lửa bỏng. Mạng của anh đã không còn là của riêng anh nữa.

Điều may mắn nhất chính là bên cạnh đã có thêm một cô gái. Lúc anh chỉ có hai bàn tay trắng, cô xuất hiện và bổ sung vào những thứ anh đã mất đi.

Nguyên Sơ cảm nhận được số mệnh của anh biến đổi, trong lòng đưa ra một quyết định.

Khi cô giúp anh tránh khỏi nguy cơ ở hẻm núi Kỳ Thạch, Thiên Đạo đã sắp xếp cho anh một nguy cơ khác. Cô vốn đang do dự xem có nên nhắc nhở anh nữa không, nhưng bây giờ, cô quyết định giữ im lặng.

Sở dĩ “số mệnh chi tử” có thể chống lại Thiên Đạo là bởi vì bọn họ có sự chăm chỉ, trí tuệ, nghị lực, dũng khí, may mắn vượt xa người bình thường, có thể lần lượt đột phá giới hạn của bản thân trong nghịch cảnh. Luôn xu cát tị hung (*), ngược lại sẽ gây cản trở cho sự phát triển của họ.

(*) Thích may mắn, tránh xui xẻo.

“Tôi tin anh.” Nguyên Sơ ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt phản chiếu hình ảnh của anh rất rõ ràng, không hề lẫn chút tạp chất nào khác.

Loại ánh mắt hoàn toàn tin tưởng này đã lay động trái tim Hoắc Doãn.

Cô gái ngốc này, nhất định là rất thích anh. (Nguyên Sơ:???)

Ngày thứ tư, Hoắc Doãn quyết định đi sâu hơn. Anh dẫn đầu những người khác và từ từ tiến về phía trước.

Đi được nửa đường, Hoắc Doãn bỗng cảm nhận được một cỗ khí tức nóng bỏng, tràn ngập nguyên tố sinh động.

Lòng anh khẽ động, nói: “Tôi đi đến phía trước xem xét, mọi người chờ tôi ở đây.”

Nói xong, anh điều khiển xe lăn bay về phía trước, trong nháy mắt biến mất ở chỗ sâu trong rừng cây.

“Ê…” Phong Trần Tú nhìn theo hướng anh rời đi, thở dài, “Người đàn ông vô tình, cứ như vậy mà vứt bỏ chúng ta.”

Không ai để ý đến anh ta.

Túc Mạch dựa vào thân cây, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bốn phía.

Tháp Lệ chìm đắm trong luồng quỷ khí ngưng tụ.

Phong Trần Tú buồn chán đến mức bắt một vài con thú nhỏ bị bệnh hoặc bị thương để luyện tập thuật trị liệu.

Không biết qua bao lâu, Nguyên Sở đột nhiên ngẩng đầu lên, xa xa truyền đến một tiếng vang thật lớn.

“Xảy ra chuyện gì thế?” Phong Trần Tú đột ngột đứng lên.

Túc Mạch và Tháp Lệ cũng nhìn về hướng phát ra tiếng nổ.

Chỉ thấy một ngọn núi nhỏ ở trước mặt phun trào ra lửa màu xanh cao hàng trăm mét, giống như pháo hoa nở rộ.

Phong Trần Tú cả kinh nói: “Núi lửa phun trào hả?”

Nguyên Sơ nhanh chóng chạy đến đó mà không đợi phản ứng của bọn họ.

Những người khác không kịp nghĩ nhiều, chẳng hiểu gì mà chạy theo cô.

Sau khi đi theo một khoảng, mọi người mới kinh ngạc phát hiện bọn họ vậy mà không theo kịp Nguyên Sơ.

Trong mắt bọn họ, Nguyên Sơ luôn không có cảm giác tồn tại gì. Lúc chiến đấu, bọn họ chưa bao giờ thấy cô ra tay, bọn họ chỉ luôn xem cô như vật trang trí của Hoắc Doãn. Hôm nay nhìn thấy thân thủ nhanh như chớp của cô, lần đầu tiên bọn họ thay đổi nhận thức về thực lực của cô.

Những quả cầu lửa màu xanh từ trên trời rơi xuống, mọi người nhanh chóng né tránh và đi theo Nguyên Sơ vào một hang động.

“Nguyên Sơ, cô đi đâu vậy?” Phong Trần Tú hét lên, “Nơi đây rất nguy hiểm, chúng ta nên tìm một chỗ an toàn để trốn.”

【Đây là nơi an toàn nhất. (Nguyên Sơ)】Sau khi núi lửa phun trào, ngọn lửa xanh phun ra bốn phía, trung tâm ngọn núi lửa ngược lại thành nơi an toàn nhất.

Ngọn lửa màu xanh này khác với ngọn lửa thông thường, dù nó không tạo ra khí độc, nhưng nó có thể xuyên qua da và thiêu đốt máu.

Khi Túc Mạch nhận được thông tin từ Nguyên Sơ, anh ta không hề do dự mà thúc giục Phong Trần Tú và Tháp Lệ nhanh vào hang động.

Trong tảng đá núi lửa cách họ chỉ vài trăm mét, Hoắc Âm đang chiến đấu với một con dị thú hệ nguyên tố. Những ngọn lửa màu xanh đánh trúng anh, xuyên qua làn da, đốt cháy máu của anh, đau đớn dữ dội khiến anh gần như không chịu đựng được.

Anh cắn chặt răng, chân đạp lên tường đá, mượn lực tránh đi công kích của ngọn lửa, đồng thời sử dụng gió, nhằm mục đích khống chế quỹ tích hoạt động của dị thú hỏa nguyên tố.

Ngay tại lúc anh sắp thành công, dưới chân bỗng trở nên trơn trợt, thân thể mất thăng bằng, thẳng tắp ngã xuống dòng dung nham nóng bỏng.

Đồng tử của Hoắc Doãn đột nhiên co rút lại, một tay vây khốn dị thú, một tay ngưng tụ thổ nguyên tố.

Một lượng lớn thổ nguyên tố ngưng tụ trên dung nham nóng bỏng, nhưng tốc độ rơi xuống của anh quá nhanh, lại thêm lúc nãy tiêu hao quá nhiều năng lượng, nên căn bản không kịp ngưng tụ đủ thổ nguyên tố để đỡ lấy bản thân.

Thấy anh sắp rơi vào dung nham, thổ nguyên tố đang rời rạc bỗng trở nên cứng rắn, Hoắc Doãn lật người, đáp xuống lớp đất một cách vững vàng.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyên Sơ: Hoắc Doãn, tôi đến đây.

Hoắc Doãn: Không cần, tôi còn có thể chịu được.

Nguyên Sơ: Cố quá thành quá cố đó, nếu tôi đến chậm một giây, anh sẽ thành thây khô.

Hoắc Doãn: Tôi muốn giữ thể diện thôi mà…

Nguyên Sơ: Ha ha…