Một Đời Một Kiếp Yêu Em

Chương 20: Thân Phận



Doãn Nguyệt Khuê yêu cầu anh ấy điều tra danh tính của Lục Minh Phong hết lần này đến lần khác, nhưng anh đã rất cố gắng vòng vo trốn tránh. Ai biết rằng anh còn chưa cung cấp thông tin gì, cặp đôi này đã ngay lập tức đăng ký kết hôn.

Thẩm Ngôn biết rằng mình đã trở thành một người bất tài trong suy nghĩ của Doãn Nguyệt Khuê, anh ấy cũng rất đau lòng.Tuy nhiên, Thẩm Ngôn cũng chúc phúc cho họ từ tận đáy lòng.

Thẩm Ngôn và Lục Minh Phong lớn lên cùng nhau, anh không có nhiều ấn tượng về mẹ mình, chứ đừng nói đến cha anh là Lục Bác Văn.

Mười tám tuổi, anh được ông nội Lục Chấn Hải đưa về gia đình họ Lục, phải đối mặt với những điều lộn xộn của gia tộc này.

Anh buộc phải chấp nhận thân phận của mình - một trong ba đứa con ngoài giá thú của Lục Bác Văn.

Cho dù đó là những người đàn ông của nhà họ Lục, hay người vợ của Lục Bác Văn, Lý Nhã Lan, cũng là mẹ của Lục Uyển, họ đều coi anh ta là cái gai trong mắt họ cả công khai lẫn bí mật.

Khi được đưa đến nhà họ Lục, Lục Bác Văn đã chết nhiều năm, sau đó người ta mới biết rằng chính ông ta đã nói với mọi người rằng ông ta có ba đứa con ngoài giá thú trước khi chết, vì vậy Lục Chấn Hải đã cử người đi tìm anh, Lục Hàn Xuyên và Lục Chấn Nam.

Lục Bác Văn cùng Lý Nhã Lan đã kết hôn nhiều năm nhưng không thể mang thai, sau đó Lục Bác Văn tìm đến hai người phụ nữ khác nhau và có ba đứa con ngoài dã thú. Ba năm sau, Lý Nhã Lan sinh ra Lục Uyển.

Chú hai Lục Diên có vợ, nhưng không biết vì lý do gì mà không có con, nhưng hai người rất tình cảm, ở bên nhau đến bây giờ.

Lục Hàn Xuyên và Lục Chấn Nam được tìm thấy sớm hơn và trở về nhà họ Lục trước Lục Minh Phong vài năm, từ những gì anh đã nhìn thấy và nghe thấy rõ ràng Lục Diên rất rất quý hai anh em sinh đôi.

Bởi vì hai người họ rất xum xoe, nịnh bợ.

Còn Lục Minh Phong thì không bao giờ biết nịnh bợ người khác.

Trong gia đình họ Lục anh chỉ sống một mình, không bao giờ thực sự làm hài lòng bất cứ ai.



Đối với anh mà nói, đó chỉ là một nơi mà anh có thể sống thoải mái về vật chất, tình cảm gia đình trước giờ chưa từng có, anh cũng không cần.

Về phần mẹ, từ khi còn bé anh chỉ có một chút ấn tượng, từ nhỏ có thể nhớ rõ, anh cùng cậu ở chung với nhau, sau này từ cậu của anh biết được, thời điểm mẹ sinh ra anh, bà đã bị người ta bỏ rơi. Lục Bác Văn kết hôn với một người khác, bây giờ đã có một gia đình.

May mắn thay, cậu của anh coi anh như người thân của mình, còn mẹ anh đã trở thành một chủ đề mà hai người ngầm tránh nói đến.

Cậu của anh đã trả tiền cho anh đi học, sau đó nhà họ Lục cử người đến đón anh, cậu đã nhận được một số tiền rất lớn, từ đó về sau cũng không thấy ông ấy quay lại bao giờ nữa.

Tất cả mọi thứ trong quá khứ đã bị chìm trong thời gian anh không còn muốn khám phá nó nữa.

So sánh với mười năm này, tất cả những gì anh trải qua trong thời thơ ấu chẳng qua chỉ là nghèo nàn hơn một chút và có chút cô đơn, đối với tình cảm gia đình anh đã sớm thờ ơ.

" Có một người vợ luôn cưng chiều tôi, vợ tôi luôn nghĩ tôi là một người mềm yếu."Lục Minh Phong nhếch mép, nếu anh mà nói rằng anh thực sự giàu có thì vợ anh không sủng anh nữa mất?

Hơn nữa, hiện tại anh chỉ là chưa nói cho cô biết, sau này anh sẽ luôn cho cô biết, vô luận là quá khứ, hiện tại hay tương lai, anh đều sẽ tận lực thỏa mãn cô.

"Tôi bận rộn như vậy, ngay cả thời gian yêu đương cũng không có, hiện tại chỉ có một mình, cậu còn dùng hết sức ném thức ăn cho chó, lương tâm của cậu đặt ở đâu?"

Thẩm Ngôn cảm thấy rất đau lòng và ghen tỵ.

"Để cậu làm ông chủ còn chưa đủ sao?"

"Bỏ đi, Lục tổng của tôi, tôi chỉ là chạy việc vặt mà thôi, anh em, chúc cậu hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc."



Dư luận xôn xao khắp nơi đưa tin, Thẩm Ngôn khó mà biết được, nhìn cảnh Doãn Nguyệt Khuê cùng Lục Minh Phong cầu hôn nhau lúc đó, anh biết rằng một phần trái tim của Lục Minh Phong cuối cùng cũng đã toại nguyện.

Một người phải trải qua bao nhiêu đau khổ trong cuộc đời mới thực sự trọn vẹn? Lục Minh Phong không quan tâm còn lại bao nhiêu đau khổ, bởi vì bây giờ có được Doãn Nguyệt Khuê anh đã cảm thấy viên mãn.

Thẩm Ngôn là một trong những người hiểu anh nhất, trong mười năm qua, anh đã yêu và sợ hãi và sâu sắc, anh đã vì Doãn Nguyệt Khuê mà bị thương bao nhiêu lần, hết được đưa vào khu vực chăm sóc đặc biệt rồi chuyển đến khu thường, hết lần này đến lần khác lang thang từ cánh cổng địa ngục, để giờ đã có thể bên cạnh cô.

Không chỉ anh mà, Phương Thiệu Dương, Phó Vũ, và Lâm Nhất Thiên đều là bạn tốt vào sinh ra tử của Lục Minh Phong, họ không phải người thân ruột thịt, nhưng lại như anh em một nhà.

Phương Thiệu Dương gần đây vẫn đang đi du lịch vòng quanh thế giới hôm qua mới đến Pháp.

Lâm Nhất Thiên thích thể thao điện tử, đã thành lập công ty thể thao điện tử lớn nhất là Nhất Ca E-sports. Anh ấy lao vào bầu không khí của các cuộc thi đấu thể thao điện tử, tìm kiếm anh ấy gần giống như tìm kiếm vị thần thực thụ.

Thông thường Lâm Nhất Thiên sẽ chủ động liên lạc với họ.

Chỉ có Phó Vũ, người cũng là một nhà lãnh đạo trong giới kinh doanh, vẫn có thể giữ liên lạc bình thường với Thẩm Ngôn.

Nhưng trong lòng họ rất rõ ràng, tình bạn khắc cốt ghi tâm sẽ không vì lâu ngày không liên lạc mà thờ ơ.

Mỗi khi Lục Minh Phong nằm trong bệnh viện, bất kể họ ở đâu, họ sẽ quay lại và đến bên cạnh anh ngay lập tức.

Mỗi lần họ đều rơm rớm nước mắt mắng anh, “Đừng nói lời cuối cùng với tôi, nếu không, lần sau, không ai muốn nghe cậu nói nữa đâu, cũng không ai đến gặp cậu nữa.” Nhưng mỗi lần đều như vậy họ không bao giờ vắng mặt.

"Mấy người các cậu không ai được bỏ qua hôn lễ của tôi. Họ đã gửi video chúc mừng tôi rồi. Trong thời gian này, tôi có vợ của tôi rất chiều chuộng tôi. Không cần lo lắng cho tôi đâu. Tôi đã kết hôn rồi. Còn các cậu vẫn độc thân. "

Thẩm Ngôn:“...” Có nhất thiết cần nhắc đi nhắc lại vậy không.