Doãn Nguyệt Khuê: "Nghe lời vợ thì có tác dụng gì chứ?"
Lục Minh Phong: "Được sủng ái, vợ sẽ không chạy theo người đàn ông khác nữa…Hơn nữa còn được thỏa mãn ."
Doãn Nguyệt Khuê hơi đỏ mặt, thầm nghĩ cáu người đàn ông này từ bao giờ lại không cần mặt mũi như vậy chứ: "Bà xã của anh là loại người như vậy sao? Em không có bị mù."
"Đừng nói những điều ngớ ngẩn nữa."
Hai người đang trò chuyện, sau vài phút, cô nhắc nhở anh tập trung làm việc rồi tự mình kết thúc chủ đề này.
Lục Minh Phong xuống xe ở cổng công ty Điện ảnh và Truyền thông Thế Kỷ Hoa Dương
"Chủ tịch... Chủ tịch..."
Mặc dù Lục Minh Phong đã thông báo trước với Vũ Ngang, nhưng việc Lục Minh Phong thực sự hạ mình làm tài xế của anh ta thì, Vũ Ngang thật sự không dám.
Hơn nữa …anh còn gọi đến đây trước nói là sẽ thay đổi thân phận.
Vũ Ngang vừa từ nhà đến công ty, còn chưa xuống xe đã lập tức ngẩn ra, tài xế Hứa Tân kịp cũng ngẩn ra, nhất thời không biết nên làm gì.
Lục Minh Phong ra hiệu cho anh ta xuống xe, Hứa Tân đành run rẩy đưa chìa khóa xe cho anh, bắt đầu từ hôm nay, anh ta sắp mất việc rồi sao? Còn người tiếp quản công việc này lại là…chủ tịch.
Hứa Tân cảm thấy rằng thế giới đột nhiên hư ảo.
"Gọi cái tên khác đi ."
Lục Minh Phong phải để Vũ Ngang thích nghi càng sớm càng tốt, trong mắt Doãn Nguyệt Khuê anh là một người làm công ăn lương thực sự.
"Ồ, vâng, Lục tổng..."
Lục Minh Phong không nói nên lời.
"Tiểu Lục? Tiểu Phong, tiểu..."
“Tôi nghĩ cậu muốn mất việc đúng không?.” Lục Minh Phong liếc nhìn anh, để anh từ từ hiểu ra.
Vũ Ngang dở khóc dở cười, trời đất, ai sẽ nói cho hắn biết, nên gọi hắn là gì đây? Lục tổng muốn làm tài xế cho anh ta. Nhưng anh ta được trả tiền để làm trâu làm ngựa cho Lục Minh Phong mà, anh ta sẽ phục vụ vị Phật này như thế nào?
"Gọi tên."
"Họ và tên." Lục Minh Phong bổ sung.
"Lục Minh Phong." Vũ Ngang mượn 800 cái gan từ trên trời, lấy hết can đảm để nói ra.
"Rất tốt. Lái xe vào gara đi."
Lục Minh Phong ném chìa khóa cho Vũ Ngang, anh ta lập tức đi làm.
"Lục thiếu."
Người quản lý lễ tân của công ty đã nhìn thấy cảnh tượng ở cửa. Đối với cô ta, Lục Minh Phong chỉ là một người thường xuất hiện trong những tin tức tầm phào ở Lam Sơn, nhưng Vũ Ngang luôn nghe theo lời anh, vì vậy cô ta không dám có thái độ xấu, cố gắng giữ nụ cười trên môi.
Lục Minh Phong gật đầu, không nói gì, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, anh bước vào thang máy dành riêng cho Vũ Ngang, đi thẳng đến văn phòng tổng giám đốc ở tầng 22.
"Lục Minh Phong và Vũ tổng có quan hệ gì?"
"Ai biết, chỉ cần đừng đắc tội ta."
Hứa Tân không biết nên về nhà hay đợi Vũ Ngang sắp xếp công việc, hôm nay anh bị mất việc, trái tim anh ta rất đau.
Anh ta vừa bước vào thì ngay lập tức bị một số nhân viên nữ ở quầy lễ tân bao vây để thẩm vấn.
"Tóm lại là các cô, không, là chúng ta không thể đắc tội người này, toàn bộ Hoa Dương không thể đắc tội."