Tôi hỏi thầy:
-2 học sinh lớp em nhập viện là…
-Một em tên Đ.A, một em tên Long.
-… - bàng hoàng khoảng vài giây, tôi hỏi tiếp – Còn Nhi? Nhi có bị sao không thầy?
-Nhi thì không sao… con bé chỉ bị trầy xước nhẹ thôi.
-Vậy sao hôm nay em không thấy Nhi đi học?
-Haiz! Nó nghỉ mấy ngày nay để chăm bạn trong bệnh viện, Thầy khuyên nó mọi chuyện không sao rồi mà nó không nghe…
-Dạ! em hiểu rồi! em cám ơn thầy!
Tôi chào thầy và đi về lớp, đã qua giờ sinh hoạt đầu giờ và vào tiết đầu của cô Thy chủ nhiệm. Tôi tới cửa lớp xin phép cô:
-Thưa cô cho em vào lớp!
-Đi đâu giờ này mới vào lớp?
-Dạ em lên nói chuyện với thầy hiệu trưởng!
-Àh… vậy àh? vậy em vào lớp đi…
-Dạ…!
Tôi khẽ nhìn về phía của Thúy, thầy ẻm còn không thèm nhìn mặt tôi dù chỉ trong vòng một nốt nhạc. Thằng Quân thì khinh khỉnh cái điệu cười chế diễu. “thằng này mày chán sống rồi àh? cứ chờ đấy!” tôi nhủ thầm.
Thật là đau lòng khi phải chịu cảnh ghẻ lạnh như thế này từ không chỉ một mà toàn bộ học sinh trong lớp và thậm chí còn có cả người tôi thương mới đắng lòng chứ. Tôi không hiểu tại sao mọi người lại đối xử với tôi như vậy. Nhất định tôi phải hỏi cho được lý do. Không thể nào chịu được cảm giác khó chịu này.
Sau tiếng trống giải lao, trong lúc tôi đang ngẩng mặt lên trần nhà suy tư thì bỗng có tiếng gọi từ phía cửa lớp: “RYU!”. Đưa mắt theo tiếng gọi thì hóa ra đó là thằng Duy. Àh phải rồi! nó ở phòng học bên cạnh. Nó tìm tôi có việc gì nhỉ? Tôi đi ra ngoài nói chuyện với nó, ít nhất thì cũng còn có đứa không ghẻ lạnh mình:
-Chuyện gì vậy mày?
-Á đù! Mày quên rồi àh? tao có việc nhờ mày đó! – thằng Duy trả lời
-À ừ đúng rồi! chuyện gì vậy?
-Trưa ra về chở tao với!
-Xe mày đâu?
-Mày điên àh? Con én đó làm gì được dắt vào trường? học sinh làm *beep* gì đủ tuổi lái. 67 của mày 50cc còn được.
-Àh ừ nhỉ! thế nhà mày ở đâu?
-Cứ chở tao về phòng trọ của mày!
-Ớ! Chi vậy?
-Thì cứ chở đi… hỏi nhiều quá..
-Ờ ờ… ok…
Thế là trưa hôm đó, tôi chở thằng Duy về trên con xe 67 của mình. Không hiểu nó tới phòng trọ của mình có việc gì vậy nhỉ? Tên này có việc gì ở đó àh?
Về đến nơi tôi dắt xe vào đi cất, còn thằng Duy thì liếc ngang liếc dọc, cái đầu gật gật nhẹ rồi hít một hơi thật sâu vào thở phào ra. Nhìn bộ dạng của hắn thì có vẻ đã đến nơi này rồi, có cảm giác hắn rất quen thuộc nơi này. Hắn lên tiếng hỏi tôi:
-Lão Sơn đâu mày?
-Mày biết ổng àh? tao cũng không biết ổng đi đâu nữa… Hành tung ổng bí ẩn lắm.
-Ờ… thôi mày lên phòng đi, tao đi đây có việc.
Tôi đi lên phòng của mình thay đồ và chuẩn bị bữa trưa. Nhưng vì mệt mỏi quá nên sinh làm biếng. Hôm nay tôi tạm thời lại nhai mì tôm trừ cơm vậy. Thêm vài quả trứng, vài cọng rau, củ và thịt là lại đủ chất như thường. Đổ ớt đỏ lè cả tô mì bự chảng và nóng hổi, tôi vừa sì sụp vừa hít hà vì cay. Đang húp nước thì bỗng phòng bên cạnh – Phòng lão Tùng bất ngờ phát lên tiếng trống và tiếng đàn đinh tai nhức óc giữa buổi trưa làm tôi giật bắn người. Nước mì tôm cay xè xộc cả lên mũi làm tôi sặc sụa vì cay. Nước mắt nước mũi đầm đìa vội vàng tìm kiếm nước. Sau một lúc mới bĩnh tĩnh lại được, tôi sôi gan điên tiết lên nắm chặt đấm làm gãy cả đôi đũa trong tay, tôi nhủ thầm: “Mẹ kiếp! Trời đánh còn tránh miếng ăn vậy mà…!”. Mồm nghiến răng ken két tức tốc phi thẳng sang phòng lão Tùng, giơ chân đạp cửa, vừa đạp vừa hét lớn: “Tên khốn nạn kia muốn dọn nhà rồi àh???”. Tuy nhiên có lẽ vì đã quá quen tính tôi vì nhiều lần bị đạp cửa như vậy rồi nên lần này ổng rút kinh nghiệm. Ổng canh thời gian quá chuẩn vừa lúc tôi đạp cửa để mở tung cánh cửa ra khiến tôi lỗ đà, xoạc chân ngã chúi đầu về phía trước. đập cả mặt vào tường ngoài. Lảo đảo đứng dậy trong đau khổ, cái mũi lại tiếp tục chảy cả nước mũi ra. Tôi càng thêm điên tiết hơn muốn hành cho lão này một trận tơi bời lần nữa…