Khi Hạng Chấn ra ngoài, Phục Hoa đã đặt hoành thánh trên bàn. Cô mặc tạp dề bận rộn tới lui trong bếp.
"Anh vừa gọi cho ba mẹ." Hạng Chấn đi tới bàn ăn ngồi xuống, cầm muỗng uống một ngụm canh, "Họ nói muốn giết gà mái trong nhà gửi cho em."
Phục Hoa không biết đang nghĩ gì, cô cúi đầu máy móc lau bàn. Hạng Chấn hô lên một câu cô mới lấy lại tinh thần. Lúc xoay người, ánh mắt còn không theo chịu khống mà dừng trên mặt Hạng Huân.
Bên tai vang lên tiếng nói trầm thấp của nam sinh: "Phía bên trường đã có danh sách học sinh được tiến cử đi du học, chị muốn em đi hay ở lại?"
Trên mặt cậu không chút cảm xúc nào, hai mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn cô, nhưng cảm giác áp bách trên người lại khiến người ta khó mà bỏ qua. Phục Hoa không dám nhìn thẳng vào mắt cậu: "Cái này em hỏi... Hỏi anh em đi, chị không biết."
Cậu vuốt ve cánh môi cô rồi cúi đầu cắn một cái: "Em muốn nghe ý chị, chị muốn em đi hay ở lại?"
Phục Hoa có hơi hoảng hốt, cô muốn lui về phía sau nhưng eo đã bị nam sinh siết chặt. Cô lo lát nữa Hạng Chấn đi ra sẽ nhìn thấy cảnh này, chỉ đành dùng tay đẩy cậu, miệng nói lung tung: "Đi, đi cũng tốt."
Hạng Huân rũ mắt nhìn cô một lúc, cậu buông cô ra, quay về ngồi trên ghế xem điện thoại, không nói thêm bất cứ câu gì nữa.
"Thất thần?" Hạng Chấn hỏi, "Mẹ nói muốn giết gà hầm canh cho em."
Phục Hoa xua tay: "Không cần đâu, em không muốn uống."
Hạng Chấn kéo người vào lòng: "Vậy ăn hoành thánh với anh."
Anh cầm muỗng đút cho Phục Hoa một miếng, ánh mắt cô lại dừng trên mặt Hạng Huân, cậu rũ mắt nhìn chén của mình, nói: "Chị dâu, nước canh có hơi mặn."
"Mặn sao?" Phục Hoa đứng dậy, "Để chị nấu lại cho em phần khác."
"Mẹ nó, tự đi mà nấu đi." Hạng Chấn há mồm húp hết canh trong bát mình, "Để tao ăn cho."
Hạng Huân cúi đầu uống mấy ngụm canh, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Phục Hoa đang đi tới tủ lạnh lấy hoành thánh: "Bây giờ vừa rồi."
Phục Hoa: "......"
Hạng Chấn chửi rống lên: "ĐMM, có bệnh à?"
Hạng Huân ăn xong tự cầm bát đi rửa, Hạng Chấn đưa bát của mình qua: "Tiện tay rửa giúp tao luôn đi."
"Đêm nay chị dâu sẽ ngủ với em." Hạng Huân quay đầu nói.
Hạng Chấn lập tức cầm bát tự mình rửa, còn mắng Hạng Huân: "Cút! Tối hôm qua ông đây không ngủ ngon!"
Phục Hoa không biết hai anh em kia đang nói gì. Sau khi lau xong bàn, cô cầm khăn đi giặt. Nhìn hai anh em tranh nhau vòi nước giống như hai đứa trẻ khiến cô không nhịn được cười.
Hạng Huân quay đầu thấy Phục Hoa đang cười liền ngơ ngẩn. Hạng Chấn cũng nhìn qua, anh cười duỗi tay kéo Phục Hoa tới hôn. Bởi vì khoảng cách khá gần, Hạng Huân chỉ cần nghiêng đầu là có thể đụng vào mặt Phục Hoa. Cậu rửa tay sạch sẽ, cố tình hôn cô trước mặt Hạng Chấn.
"Chị dâu, ngủ ngon."
Nói xong Hạng Huân liền về phòng.
Phục Hoa sửng sốt, mặt không theo khống chế mà đỏ lên.
Hạng Chấn giúp Phục Hoa lau miệng, đồng thời cũng mắng Hạng Huân: "Thằng chó kia quá dâm dê mà."
Phục Hoa cúi đầu giặt khăn: "Để em giặt."
"Anh giúp em." Hạng Chấn ôm cô từ phía sau, tay anh cầm lấy tay cô cùng giặt khăn, sau đó giúp cô rửa tay, "Về sau những việc dơ và mệt đều để anh làm, em chỉ cần ăn ngon ngủ tốt là được rồi."
Phục Hoa tựa vào ngực anh, cười đến mức hai vai rung động: "Em không phải heo."
"Ai nói em là heo? Có heo nhà ai lớn lên đẹp như vậy chứ." Hạng Chấn hôn cổ cô, "Em là vợ của anh, trách nhiệm của anh là yêu thương, chăm sóc em thật tốt."
Phục Hoa cảm động đến đỏ mắt, cô xoay người ôm Hạng Chấn, sụt sùi nói: "Anh đừng đối xử với em quá tốt như vậy."
"Anh chỉ có mỗi người vợ là em, không đối xử tốt với em thì còn đối xử tốt với ai?" Hạng Chấn đánh nhẹ vào mông cô, "Anh đối xử tốt với người khác, em không ghen sao? Vậy ngày mai anh sẽ đi tìm bà chủ bán bánh bao, đúng lúc cô ấy còn đang độc thân, con cô ấy đang thiếu một người cha."
Phục Hoa cười rộ lên, duỗi tay đánh anh: "Không được."
Hạng Chấn ôm chặt cô, cúi đầu hôn Phục Hoa: "Vậy mà em còn khuyên anh như thế."