Tô Thu Tử sợ Hà Ngộ thực sự bị lây bệnh, lo lắng đến mức không ngủ được. Nhưng đến khi thuốc phát huy tác dụng lại mơ màng ngủ mất, đến khi tỉnh dậy thì bên cạnh đã không còn ai.
Hà Ngộ đã đi làm rồi, xem ra là thực sự không bị lây. Nhưng Tô Thu Tử thì không được như vậy, cơn sốt vẫn không thuyên giảm, đầu óc choáng váng. Cô tùy tiện ăn chút gì đó, sau khi uống thuốc liền bọc mình thật kỹ rồi đi làm.
Vì thân nhiệt khá cao được nên cả buổi sáng hôm đó, Tô Thu Tử trông xanh xao, không có sức sống. Đến chiều, Chu Mông có buổi ghi hình tin tức kinh tế, tài chính, cô cố gắng vực dậy tinh thần nhưng nhìn qua vẫn có chút uể oải.
Hồi sáng, Chu Mông không có đến đài mà vừa rồi, cô ấy cũng chỉ tập trung ghi hình nên đến khi thu dọn tài liệu, cô ấy mới nhận ra Tô Thu Tử có gì đó không ổn. Hai gò má cô gái ửng hồng, hơi thở nặng nề, thỉnh thoảng lại ho nhẹ một tiếng. Cô ấy nhìn Tô Thu Tử và hỏi: "Không khỏe à?"
"Vâng, em bị sốt, em đã uống thuốc rồi nên không nghiêm trọng lắm đâu." Tô Thu Tử cố gắng chống đỡ bằng sức mạnh tinh thần, mỉm cười trả lời.
Gần đây, dịch cúm đặc biệt nghiêm trọng đang hoành hành, con gái Chu Mông cũng bị nhiễm bệnh. Vì vậy nên cô ấy mới xin nghỉ buổi sáng hôm nay để đưa đứa trẻ đến bệnh viện truyền dịch. Tay cô bé bị cắm kim truyền, thi thoảng lại khó chịu mà ôm lấy cô ấy rồi kêu vài tiếng. Con người dù ít dù nhiều đều có tâm lý đồng cảm, Chu Mông cũng vậy, cô ấy nhìn Tô Thu Tử rồi nói: "Buổi ghi hình hôm nay cũng không có vấn đề gì, cô về nhà sớm chút rồi nghỉ ngơi đi."
Chu Mông là một tiền bối khá nghiêm khắc, vậy nên đôi khi cô ấy tỏ vẻ quan tâm đàn em khiến Tô Thu Tử có chút thụ sủng nhược kinh. Đã bốn giờ chiều rồi, cô quả thực nên đến bệnh viện truyền nước. Tô Thu Tử nói cảm ơn với Chu Mông rồi rời đi.
Trước khi rời đi, Chu Mông có vẻ như nhớ ra điều gì đó nên gọi cô lại rồi nói: "Vào đêm giao thừa, đài sẽ tổ chức một buổi tiệc, đến phần đếm ngược cần một người dẫn chương trình ở quảng trường Đồ Hà. Chị sẽ báo danh cho em, em chuẩn bị một chút đi."
Mỗi năm, đài truyền hình đều tổ chức một bữa tiệc vào đêm giao thừa, không chỉ đài của cô mà các đài khác cũng sẽ cử ra một người dẫn chương trình ngoại cảnh. Quảng trường Đồ Hà là nơi phồn hoa nhất của thành phố Hạ, tiếp giáp sông Đồ Hà, bên kia sông chính là trung tâm tài chính của thành phố Hạ, là nơi luôn chìm trong không khí thần bí với những tòa nhà cao tầng mọc lên san sát nhau. Ngày đầu năm mới ở quảng trường Đồ Hà luôn náo nhiệt bởi những người trẻ tuổi cùng các cặp đôi đều tập trung lại đây, khi tiếng chuông ngân vang, pháo hoa cũng bắt đầu được bắn tạo nên một không gian rực rỡ sắc màu. Vì vậy mà quảng trường Đồ Hà đã trở thành điểm tham quan nổi tiếng vào đêm giao thừa của thành phố Hạ, mà địa điểm tổ chức tiệc đón giao thừa của đài truyền hình cũng được ấn định tại đây.
Chương trình tiệc đón giao thừa được truyền hình trực tiếp, dù kịch bản đã được chuẩn bị sẵn nhưng yêu cầu đối với người dẫn chương trình vẫn rất cao. Cơ hội này có thể được coi là một lời khẳng định, cũng là một cuộc kiểm tra đối với thực tập sinh. Vì vậy mà khi được tin tưởng giao cho trọng trách này, Tô Thu Tử thấy rất phấn khích và vui mừng.
Vẫn còn nửa tháng nữa mới đến Tết Nguyên Đán, cô phải giữ trạng thái tốt nhất cho lần dẫn ngoại cảnh này. Đây là một bước đệm quan trọng trong cuộc đời cô, vậy nên cô phải nỗ lực để thể hiện thật tốt.
Sau khi rời khỏi đài truyền hình, cô đi tàu điện ngoài đến bệnh viện truyền dịch. Mới hơn bốn giờ chiều, mặt trời vẫn treo cao trên bầu trời, ánh nắng mùa đông mang theo chút hơi lạnh nhưng cũng có phần ấm áp khiến cô phải nheo mắt lại.
Tô Thu Tử đã lâu không được phơi nắng, lần gần nhất được thoải mái đứng dưới ánh mặt trời như này là khi cô còn học năm hai. Thời khóa biểu khi đó được xếp kín mít, sau khi hai tiết học đầu tiên của buổi chiều kết thúc, cô phải di chuyển từ khu dạy học ba sang khu dạy học một. Buổi chiều mùa đông, giờ ngọ, hàng cây ngô đồng sừng sững trong sân trường được mặt trời chiếu sáng, bóng cây kéo dài, trên mặt đất toàn là lá cây rụng xuống mang theo sự khô héo.
Đến lúc bước vào những năm cuối cùng tại ngôi trường đại học, Tô Thu Tử bắt đầu nhận thêm các công việc bán thời gian, cố gắng vì tương lai của mình sau khi tốt nghiệp và tạo dựng chỗ đứng trong xã hội, cũng vì vậy mà cô dần mất đi khoảng thời gian thư thái dưới ánh mặt trời. Nhớ lại khoảng thời gian còn đi học, dù phải sống phụ thuộc vào người khác nhưng cũng được xem là vô ưu vô lo, cả ngày chỉ cần cố gắng học tập. Đâu giống như bây giờ, suốt ngày bôn ba vì cuộc sống mưu sinh, vì muốn an cư lạc nghiệp.
Gió mùa đông mang theo sự ẩm ướt và lạnh lẽo, dù Tô Thu Tử có đeo khẩu trang nhưng vẫn bị gió tạt vào cổ họng đau rát. Cô ho khan một tiếng, đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tô Thu Tử nhìn xuống màn hình điện thoại của mình, gỡ khẩu trang xuống và trả lời: "Alo."
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nam rất dễ nghe, cậu ta hỏi: "Giọng cậu bị sao vậy?"
"Mình bị cảm lạnh." Tô Thu Tử trả lời đơn giản rồi hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Nam sinh kia nói: "Bây giờ cậu có thời gian không? Chúng ta gặp nhau ở nhà hàng Hàn Quốc bên cạnh trường nhé, mình có chút việc muốn hỏi cậu về bữa tiệc Giáng sinh của trường."
Là Hứa Thiệu gọi đến. Cậu ta và Tô Thu Tử là bạn học cùng lứa, cùng chuyên ngành nhưng khác lớp. Hứa Thiệu và Lâm Thanh là đồng hương, hai người họ quen biết từ thời trung học nên cũng khá thân thiết với Tô Thu Tử.
Hứa Thiệu là một nhân vật nổi tiếng trong trường, cậu ta thường tham gia tổ chức các hoạt động lớn, nhỏ. Cậu ta tham gia câu lạc bộ đọc diễn cảm vào năm nhất, lên năm hai tham gia biểu diễn tiết mục trong lễ hội tháng bảy và đạt giải nhất, nhất cử thành danh*, vừa bước vào năm tư, cậu ta đã được đài truyền hình thành phố Cảnh tuyển dụng làm người dẫn chương trình.
*Nhất cử thành danh (一 擧 成 名): Làm một lần là nổi tiếng, chỉ sự thành công ngay lần đầu.
Hứa Thiệu gần như giành toàn bộ thời gian tham gia thi đấu cùng các hoạt động, khi học năm ba, cậu ta được giáo viên hướng dẫn giới thiệu cho một vài công việc bán thời gian, phần lớn công việc cậu ta đều nhường cho Tô Thu Tử. Mặc dù cậu ta làm vậy đều là vì nể mặt Lâm Thanh nhưng Tô Thu Tử vẫn rất cảm kích. Vì vậy, khi Hứa Thiệu nhờ cô giúp đỡ gì đó, nếu không vướng việc gì quan trọng thì cô sẽ đồng ý.
Nhà hàng có hệ thống máy sưởi khá tốt, Tô Thu Tử đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cô nhấp một ngụm trà lúa mạch rồi hỏi Hứa Thiệu: "Bữa tiệc Giáng sinh cần mình giúp gì vậy?"
Hứa Thiệu có giọng nói hay cùng ngoại hình ưa nhìn, cậu ta thường đeo mắt kính, dáng vẻ thư sinh. Nghe Tô Thu Tử hỏi, cậu ta trả lời: "À, là như thế này. Vốn dĩ mình và Lại Giai sẽ cùng nhau dẫn chương trình tiệc Giáng sinh, nhưng gần đây đài truyền hình lại cử cậu ấy đi tham gia huấn luyện, không biết cậu có thời gian tới chữa cháy cho chúng mình không?"
Bữa tiệc diễn ra vào tối thứ bảy, lúc đó cô có ca làm tại phòng gốm, vì vậy cô chỉ có thể tìm Quan Lâm để xin nghỉ phép. Hứa Thiệu đã giúp cô rất nhiều lần nên cô sẽ không từ chối lần đáp lễ này, Tô Thu Tử gật đầu đáp: "Được thôi."
Nghe được lời đồng ý của Tô Thu Tử, Hứa Thiệu mỉm cười rồi nói: "Vậy cậu ở lại thêm một lát nữa nhé, nay mình có hẹn với mấy bạn phụ trách tổ chức tiệc, chúng ta sắp xếp thời gian luyện tập một chút."
Việc này không có vấn đề gì nên Tô Thu Tử đồng ý. Trong lúc chờ đợi, cô đứng dậy và đi vào phòng vệ sinh một chút. Vì cổ họng không thoải mái nên cô uống hơi nhiều nước.
Khi vẫn còn ở trong nhà vệ sinh, Tô Thu Tử nhận được một cuộc gọi từ Hà Ngộ. Đầu bên kia truyền tới một tiếng "xoạch" lớn, kèm theo đó là giọng nói trầm ấm của anh: "Hôm nay đã khỏe hơn chút nào chưa?"
Hà Ngộ đang quan tâm đến tình trạng sức khỏe của cô, nhưng Tô Thu Tử lại để ý đến chuyện giọng nói của anh có vẻ hơi khàn, trong lòng cô bất chợt dâng lên cảm giác lo lắng. Nhưng sức khỏe của Hà Ngộ rõ ràng là tốt hơn cô, anh không hề cảm thấy khó chịu. Hà Ngộ hỏi cô bây giờ đang ở đâu, Tô Thu Tử trả lời đang ở nhà hàng Hàn Quốc gần trường, cô muốn thảo luận vài chuyện với các bạn. Sau đó, cô sẽ đến bệnh viện truyền dịch, vậy nên hôm nay sẽ về nhà muộn một chút. Hà Ngộ đang định trả lời cô thì nghe tiếng có người gọi mình, Tô Thu Tử lo rằng mình sẽ làm phiền anh làm việc nên vội vàng cúp máy.
Tô Thu Tử rời khỏi nhà vệ sinh và đi về phía chiếc bàn cô và Hứa Thiệu ngồi lúc nãy. Trước đó chỉ có mỗi Hứa Thiệu nhưng bây giờ đã có thêm vài người, cả nam và nữ, ai cũng sở hữu ngoại hình ưa nhìn. Đây là những người phụ trách bữa tiệc Giáng sinh, họ là sinh viên thuộc đoàn nghệ thuật của trường, tính ra thì họ đều là đàn em của cô. Tô Thu Tử trở lại bàn, Hứa Thiệu mỉm cười giới thiệu cô với mọi người, bọn họ cũng thân thiện chào hỏi cô. Cuộc thảo luận kéo dài hơn mười phút thì cô gái bên cạnh vẫy tay về phía cánh cửa nhà hàng: "Chu Dương, ở đây."
Tô Thu Tử nhìn theo tầm mắt của cô nữ sinh kia và nhìn thấy một nam sinh mặc áo khoác parka*, đội mũ bóng chày. Cậu ta nhìn về phía mọi người, khi thấy Tô Thu Tử, cậu ta bất chợt nở nụ cười để lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ mang đầy hơi thở thanh xuân.
*Áo khoác parka: hiểu đơn giản là áo khoác có mũ, độ dài đến khoảng hông hoặc đầu gối.
"Đàn chị, chị không nhận ra em sao? Chúng ta đã gặp nhau ở quán bar đó."
Tô Thu Tử trước hết là cảm thấy sửng sốt, sau đó mới bắt đầu suy nghĩ xem mình đã gặp cậu trai này lúc nào, rồi cuối cùng cô cũng nhớ ra. Cậu ta là người đã mời cô uống rượu cùng ở quán bar RO, nhưng cô không đồng ý, ngay sau đó thì Hà Ngộ đến và đưa cho cô một ly nước trái cây.
"Chu Dương rất ít khi chủ động bắt chuyện với con gái nha." Cậu sinh viên với thân hình mập mạp lên tiếng, trong ánh mắt cậu ta tràn đầy sự trêu chọc.
Cậu trai mập mạp nói chuyện vẫn còn khá khéo léo, nhưng cô gái bên cạnh cậu ta thì không như vậy, cô nàng liếc nhìn Tô Thu Tử rồi thẳng thừng nói: "Có vẻ là Chu Dương thích đàn chị đúng không? Ánh mắt cậu cứ dán chặt vào đàn chị như một chú cún nhỏ vậy."
Chu Dương cũng không cảm thấy khó chịu khi bị so sánh với cún, mà ngược lại, đôi mắt cậu ta dường như càng sáng hơn, cười nói: "Đúng vậy, mình thích chị ấy, nhưng mà thật đáng tiếc làm sao, đàn chị của chúng ta đã kết hôn mất rồi."
Lời vừa dứt, những người có mặt ở đây dường như là trăm miệng một lời, đồng thanh nói: "Cái gì?"
Mọi người vốn dĩ đang bàn chuyện tiệc giáng sinh nhưng không hiểu tại sao mà nội dung cuộc thảo luận lại chuyển hướng sang Chu Dương và cô. Tô Thu Tử cảm thấy hơi đau đầu, nhưng khi nhìn thấy những ánh mắt tò mò của mọi người, Tô Thu Tử gật đầu và nói: "Đúng vậy, tôi đã kết hôn rồi."
Sự thừa nhận của cô đã khiến nhiều người kinh ngạc không thôi, nụ cười của Chu Dương cũng không còn tươi tắn như trước nữa. Chỉ còn lại Hứa Thiệu là nghe cô nói xong thì liền bật cười: "Cứ bịa tiếp đi, suốt bốn năm đại học cậu không đi học thì là đi làm, đến người yêu còn không có thì cậu kết hôn với ai được chứ?"
Câu nói của Hứa Thiệu cũng không phá vỡ được bầu không khí bế tắc này. Nhưng cô cũng khá bất ngờ khi Lâm Thanh lại không nói với Hứa Thiệu chuyện cô kết hôn. Bệnh cảm của Tô Thu Tử bắt đầu tái lại khiến cô cảm thấy mệt mỏi, cô thậm chí còn không buồn lên tiếng giải thích mà chỉ muốn được truyền dịch ngay bây giờ.
"Thu Tử." Giọng nói trầm ấm cắt ngang lời bàn tán của mọi người, truyền đến bên tai Tô Thu Tử.
Tô Thu Tử ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa nhà hàng, mấy người trên bàn ăn cũng tạm dừng câu chuyện mà giương mắt nhìn lên, khi thấy người đàn ông đứng bên cạnh cánh cửa, tiếng ồn ào dường như cũng ngừng lại.
Phần lớn thực khách của nhà hàng này là học sinh, mà người đàn ông lịch lãm và nho nhã như thế này cũng hiếm khi xuất hiện. Dáng vẻ người đàn ông dong dỏng cao, trên người mặc bộ âu phục được cắt may vừa vặn, thái độ điềm tĩnh ôn hòa, vẻ ngoài tuấn tú, khi anh cất tiếng gọi Tô Thu Tử đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người trong nhà hàng.
Nhìn thấy Hà Ngộ, Tô Thu Tử có chút bối rối, một lúc sau cô mới định thần lại mà đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nói với Hứa Thiệu: "Chồng mình đến đón rồi, mình đi trước nhé."
Hứa Thiệu còn chưa đáp lời nhưng cô đã bước nhanh về phía cửa nhà hàng rồi. Dù chỗ ngồi của cô ở gần cửa nhưng cô cũng không nhận ra Hà Ngộ đã đến từ lúc nào, không biết anh có nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ không.
"Sao anh lại tới đây?" Tô Thu Tử ngẩng đầu nhìn anh.
Tầm mắt Hà Ngộ di chuyển từ chỗ ngồi ban nãy sang người cô, anh cúi đầu nhìn người con gái ở trước mặt, lại đưa tay lên sờ trán cô. Lòng bàn tay người đàn ông khô ráo mang theo hơi lạnh, khi chạm vào trán cô, hai tai Tô Thu Tử dường như đỏ bừng lên.
Vẫn còn sốt, Hà Ngộ khẽ nhíu mày, cầm lấy khăn cô đang cầm trên tay quàng lên cổ cô, nói: "Anh đưa em đi truyền dịch."