Điện Hòa Nghi được thị tẩm, tin tức vừa truyền đến, cả cung lập tức nhốn nháo hẳn lên.
Tin tức đến quá đột ngột, Lư tài nhân kinh ngạc trừng lớn mắt, nàng ta không thể ngờ rằng đêm nay người được thị tẩm lại là mình. Vân Tự bình tĩnh, lập tức sai người chuẩn bị nước ấm cho Lư tài nhân tắm rửa thay y phục. Hơi nước nóng bốc lên nghi ngút khắp cả tịnh thất. Lư tài nhân tắm gội xong, vẫn còn vẻ mặt không dám tin:
“Hoàng Thượng thật sự truyền ta thị tẩm?”
Vân Tự khẽ cười: “Ngự tiền công công đích thân đến truyền tin, đương nhiên là thật rồi.”
Đôi mắt Lư tài nhân tức khắc sáng lên, nàng ta vui mừng hắt nước lên mặt, rồi ngồi vào bàn trang điểm. Nàng ta ra hiệu cho Tụng Nhung lui xuống, nói với Vân Tự:
“Ngươi ở trong cung lâu rồi, tay cũng khéo léo, hôm nay ngươi trang điểm cho ta nhé.”
Nghe vậy, sắc mặt Tụng Nhung liền biến đổi. Vân Tự liếc nhìn nàng ta, đáy lòng khẽ thở dài. Làm nô tài, sợ nhất là không được chủ tử trọng dụng. Lư tài nhân khen nàng khéo tay, ngày sau chắc chắn sẽ còn gọi nàng trang điểm, chẳng khác nào nàng đang tranh việc của Tụng Nhung, nên Tụng Nhung không vui cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng Vân Tự sẽ không từ chối. Nàng sẽ không vì sợ đắc tội với người khác mà bỏ qua cơ hội tốt. Hơn nữa, đây là mệnh lệnh của chủ tử, nàng không thể cãi lời.
Vân Tự quả thật rất khéo tay. Nàng soi gương, quan sát Lư tài nhân một lát rồi mới bắt đầu trang điểm. Hiện giờ Hoàng Thượng sủng ái Dung chiêu nghi và Dương tiệp dư, nên rất nhiều người khi được thị tẩm đều cố gắng trang điểm theo phong cách của hai vị nương nương này, nhưng Vân Tự không làm vậy.
Lư tài nhân có nét đẹp ngọt ngào đáng yêu, nếu trang điểm theo kiểu Dung chiêu nghi, chỉ e sẽ mất đi nét đẹp riêng, trông chẳng khác nào họa hổ thành khuyển, mất nhiều hơn được thôi.
Vân Tự chọn một chiếc trâm cài hình hoa đào đơn giản, y phục cũng chọn màu yên chi nhã nhặn, tôn lên vòng eo thon gọn của Lư tài nhân. Sau khi vẽ mày tô son, nàng chỉ thêm một chút phấn má, khiến Lư tài nhân càng thêm phần ngây thơ, đáng yêu. Chiếc trâm hoa đào càng làm tăng thêm nét ngọt ngào cho nàng ta. Edit: FB Frenalis
Lư tài nhân soi mình trước gương, ý cười rạng rỡ trên môi. Nàng ta che miệng cười:
“Ta đã biết Vân Tự khéo tay mà.”
Vân Tự mỉm cười, không nhìn Tụng Nhung, chỉ cúi đầu đáp: “Chủ tử quá khen.”
Lư tài nhân bĩu môi, không thích nàng khiêm tốn như vậy: "Rõ ràng làm rất tốt, có gì mà không dám nhận.”
Vân Tự đỏ mặt, hiểu ý Lư tài nhân, vội vàng đổi giọng: “Nô tỳ tạ ơn chủ tử khen ngợi.”
Hai người nói nói cười cười, không khí trong điện trở nên vui vẻ. Tụng Nhung nắm chặt khăn tay, nàng ta nhìn Vân Tự với vẻ mặt gượng gạo. Vân Tự có dung mạo xinh đẹp, đôi mắt hạnh long lanh khiến người khác phải lu mờ. Tụng Nhung chưa từng gặp Dung chiêu nghi được sủng ái, nhưng nàng ta không nghĩ dung mạo của Dung chiêu nghi có thể hơn được Vân Tự.
Nàng ta đi theo chủ tử đã gặp qua không ít mỹ nhân, nhưng vẫn cảm thấy dung mạo Vân Tự quá mức nổi bật. Có Vân Tự ở đây, liệu Hoàng Thượng có còn chú ý đến chủ tử hay không?
Tụng Nhung lo lắng bất an. Nàng ta không thể không thừa nhận, nàng ta có chút kiêng kị Vân Tự, không phải vì dung mạo, mà vì nàng đã ở trong cung nhiều năm, hiểu biết về cung cấm hơn nàng ta nhiều. Hơn nữa, chủ tử mới ở chung với Vân Tự có mấy ngày mà đã cảm thấy nàng rất thuận tay. Rõ ràng nàng ta mới là người đi theo chủ tử tiến cung, vậy mà cung nhân khác lại xem Vân Tự như người thân cận nhất của chủ tử. Nàng ta sao có thể không có chút khúc mắc?
Tiểu Dung Tử lặng lẽ thu hồi ánh mắt từ Tụng Nhung, trong mắt thoáng hiện vẻ lạnh lẽo.
Lư tài nhân được dạy dỗ rất kỹ càng, nàng ta sai người đến Ngự Thiện Phòng truyền thiện, đợi bữa tối được đưa đến, liền dẫn theo một đám nô tài chờ ở tiền điện. Tụng Nhung đỡ Lư tài nhân, Vân Tự không tranh với nàng ta, chỉ lặng lẽ đi phía sau Lư tài nhân.
Khi Đàm Viên Sơ bước vào, cảnh tượng đập vào mắt hắn chính là như vậy.
Lư tài nhân ăn mặc lộng lẫy, lẽ ra Đàm Viên Sơ phải nhìn thấy nàng ta đầu tiên, nhưng kỳ lạ là không phải vậy. Khi hắn bước vào, có lẽ là nghe thấy tiếng động, nàng kia ngẩng đầu lên nhìn, vì vậy Đàm Viên Sơ chỉ nhìn thấy nàng.
Ánh đèn xung quanh tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng, như khoác lên người nữ tử kia một lớp áo choàng mỏng manh. Nàng chỉ khẽ ngẩng đầu, nhưng dường như lại toát lên vẻ đẹp khó tả. Nàng nhanh chóng cúi đầu xuống, có lẽ là biết dung mạo của mình quá mức thu hút sự chú ý. Nàng luôn cúi đầu, khiến người ta chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm trắng nõn.
Khi đến gần, càng thấy rõ ràng vòng eo thon gọn của nàng, như ẩn như hiện dưới lớp áo xanh.
“Tần thiếp Lư thị, tham kiến Hoàng Thượng.”
Lư tài nhân mặc bộ cung trang màu yên chi bước vào tầm mắt hắn. Đàm Viên Sơ khẽ nhướng mày, nhận ra mình vừa rồi đã thất thần, nhưng không ai phát hiện ra điều đó. Hắn bình tĩnh đỡ Lư tài nhân dậy, nhưng trong lòng lại khó hiểu. Lư tài nhân đang nghĩ gì vậy? Để một người như thế hầu hạ ngay trước mặt, rốt cuộc nàng ta muốn ai được chú ý?
Vân Tự không tiến lên trước mặt Hoàng Thượng và Lư tài nhân. Tụng Nhung cố ý chắn trước mặt nàng, nàng liền thuận theo ý Tụng Nhung, lùi lại một bước để Tụng Nhung tiến lên hầu hạ.
Nàng biết rõ, hiện tại Lư tài nhân rất tin tưởng nàng, một là vì mới tiến cung, tâm tư còn đơn thuần, hai là vì cảm thấy nàng không có ý đồ gì.
Nhưng Vân Tự hiểu rõ bản thân mình muốn gì. Nàng từ điện Trung Tỉnh bình an vô sự đi ra, mục đích của nàng đã rõ ràng.
Dù có nghĩ cách gì, nàng cũng hiểu rõ thân phận của mình, nên sẽ không để Lư tài nhân phát hiện ra. Nàng không tham lam chút lợi ích nhỏ nhoi trước mắt này.
Vân Tự cúi đầu, trong đầu nàng hỗn loạn, không khỏi nghĩ đến Hoàng Thượng.
Lại nói tiếp, nàng tiến cung đã lâu, nhưng chỉ gặp Hoàng Thượng ba lần. Lần đầu tiên là nhìn thấy Hoàng Thượng dẫn Dung chiêu nghi dạo Ngự Hoa Viên từ xa. Khi đó nàng vừa mới tiến cung, cả người chìm trong nỗi sợ hãi, không chú ý đến Hoàng Thượng, cũng không có suy nghĩ như bây giờ.
Buổi trưa thỉnh an xong, nàng bất ngờ gặp Hoàng Thượng, chỉ lo lắng hồi hộp, có thể nhận ra Hoàng Thượng khi đó không muốn bại lộ thân phận đã là giỏi lắm rồi, căn bản không kịp nhìn kỹ dung mạo Hoàng Thượng.
Nhưng vừa rồi đã chuẩn bị tâm lý sẽ gặp Hoàng Thượng, tuy chỉ là thoáng nhìn, nhưng cũng đủ để nàng thấy rõ Hoàng Thượng. Không giống như trong tưởng tượng của nàng, nàng vốn nghĩ Hoàng Thượng là người uy nghiêm, nhưng không phải vậy. Uy nghiêm thì có, nhưng không giống như nàng nghĩ, ngược lại, bởi vì thần sắc của hắn quá bình tĩnh, có vẻ hơi thờ ơ.
Cho dù là lúc xử lý Dương tiệp dư và Tô mỹ nhân ở Ngự Hoa Viên, hay là lúc này nói chuyện với Lư tài nhân, nàng luôn cảm thấy hắn không thật lòng.
Vân Tự lặng lẽ ngước mắt lên. Hoàng Thượng đang ngồi trên ghế, khi Lư tài nhân mời hắn dùng bữa, hắn liền đồng ý ngay, cũng không biết hắn có phải là vừa dùng bữa xong mới đến hay không. Lư tài nhân nói gì đó với hắn, hắn nghiêng người dựa lưng vào ghế một cách lười biếng, thỉnh thoảng mới đáp lại Lư tài nhân một câu. Khi Lư tài nhân tỏ vẻ uỷ khuất, hắn mới quay lại nhìn nàng ta bằng đôi mắt đen sâu thẳm, ung dung bình thản, khiến không ai dám sinh ra một phần bất mãn.
Vân Tự rời khỏi điện Trung Tỉnh với nhiều suy nghĩ, trong đó tất nhiên có cả Hoàng Thượng.
Nàng tự hỏi, bản thân dám sinh ra dã tâm, phần lớn dựa vào chính là gương mặt này. Trong cung, Dung chiêu nghi và Dương tiệp dư luôn lấy dung mạo ra để kiêu ngạo với mọi người, nên nàng cứ nghĩ rằng Hoàng Thượng cũng là người ham mê sắc đẹp. Mãi cho đến hiện tại, Vân Tự vẫn không cảm thấy suy nghĩ này là sai lầm, rốt cuộc, Tô mỹ nhân và Lư tài nhân gia thế tương đương, mà Tô mỹ nhân lại cao hơn Lư tài nhân một bậc vị phân, chẳng phải là vì dung mạo Tô mỹ nhân xuất chúng hơn sao?
Nhưng giờ đây, khi thật sự được gặp Hoàng Thượng, được tiếp xúc gần gũi, nàng mới cảm thấy những suy nghĩ trước đây của mình thật đơn giản.
Đột nhiên Hoàng Thượng, người vẫn luôn thờ ơ với lời nói của Lư tài nhân, ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng về phía nàng. Bốn mắt chạm nhau, Vân Tự giật mình kinh hãi, nàng luống cuống cúi đầu xuống, mái tóc đen che khuất chỉ lộ ra nửa khuôn mặt dưới. Nàng khẽ cắn môi, hai tay nắm chặt khăn, lòng đầy căng thẳng.
Đàm Viên Sơ nhận ra ánh mắt của cung nữ kia, lén lút, dè dặt. Ban đầu hắn lười để ý tới, đêm nay đến điện Hòa Nghi vốn là một việc nằm ngoài dự tính. Khi Hứa Thuận Phúc hỏi hắn hôm nay có muốn ghé hậu cung hay không, hắn chẳng biết tại sao lại nhớ đến tình cảnh ở Ngự Hoa Viên, rồi khi hoàn hồn thì ba chữ "điện Hòa Nghi" đã buột miệng thốt ra.
Đàm Viên Sơ khẽ tặc lưỡi, hắn luôn cho rằng mình không phải kẻ ham mê sắc đẹp, sủng ái nữ tử trong hậu cung cũng chỉ vì thấy thú vị mà thôi. Nhưng giờ đây, bỗng nhiên thấy hứng thú với một cung nữ, thật sự khiến hắn cảm thấy có chút bất ngờ.
Tuy ngoài ý muốn, nhưng Đàm Viên Sơ vẫn thản nhiên chấp nhận điểm này của mình.
Hắn luôn tùy tâm sở dục, muốn làm gì thì làm.
Nhưng nàng nhìn hắn có vẻ hơi lâu, khiến Đàm Viên Sơ nảy sinh hứng thú. Rốt cuộc, ấn tượng về Vân Tự hôm nay chính là hai chữ "quy củ", nhưng hành động hiện tại của nàng lại chẳng hề liên quan đến hai chữ đó. Vừa ngẩng đầu lên, hắn đã bắt gặp cảm xúc trong mắt nàng.
Đôi mắt hạnh của nữ tử kia trong veo, vốn dĩ phải rất thuần khiết, nhưng Đàm Viên Sơ lại không thấy như vậy.
Trong đôi mắt ấy ẩn chứa một chút dã tâm, đôi mắt nàng càng trong veo thì điểm này lại càng rõ ràng. Không mãnh liệt, nhưng cũng khiến người ta không thể bỏ qua.
A!
Đàm Viên Sơ thu hồi tầm mắt, hắn nghịch ngợm cầm lấy chiếc đũa trên bàn, có chút bất ngờ với tâm tư của nữ tử này, nhưng cũng không phải quá bất ngờ. Hậu cung này thiếu gì nữ nhân có dã tâm, nàng bất quá cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.
Con người đều như vậy, luôn có những thói hư tật xấu. Vốn dĩ rất muốn có được thứ gì đó, bỗng nhiên phát hiện có thể dễ dàng đạt được thì sẽ mất đi hứng thú.
Ít nhất, Đàm Viên Sơ là có chút mất hứng.
Hắn buông đũa không nhìn Vân Tự nữa, theo lời Lư tài nhân, cùng nàng ta vào nội điện. Một đám cung nhân theo vào hầu hạ, Đàm Viên Sơ đảo mắt, không thấy Vân Tự, động tác của hắn gần như khựng lại một cách không thể nhận ra.
Nàng không phải đang hầu hạ trong điện sao?
Đàm Viên Sơ liếc mắt nhìn Tụng Nhung đang hầu hạ trước mặt Lư tài nhân, trực tiếp hỏi: "Thay đổi người hầu hạ rồi à?"
Lư tài nhân hơi sững sờ, nhưng không nghĩ nhiều, rốt cuộc hôm nay gặp ở Ngự Hoa Viên, bên cạnh nàng ta chính là Vân Tự, Hoàng Thượng có thắc mắc như vậy cũng là bình thường.
Lư tài nhân mềm giọng nói: "Không có, Tụng Nhung là theo tần thiếp tiến cung, trước giờ đều là nàng ấy hầu hạ bên cạnh."
Đàm Viên Sơ hờ hững gật đầu. Vậy nên, nàng ta ngay cả một tâm phúc cũng không có?
Lư tài nhân thấy thần sắc của Hoàng Thượng, càng không để tâm đến chuyện này, cười cong mắt, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Hoàng Thượng.
Nhưng Hứa Thuận Phúc lại ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng, hắn đi theo Hoàng Thượng nhiều năm, khi nào thấy Hoàng Thượng để ý đến việc người hầu hạ bên cạnh phi tần là ai?
Hứa Thuận Phúc lại liên tưởng đến chuyện xảy ra ở Ngự Hoa Viên hôm nay, rất nhanh đã hiểu ra, thì ra Hoàng Thượng quay đầu lại tìm không phải Lư tài nhân. Hắn không biểu hiện gì khác thường, chỉ lặng lẽ ghi nhớ chuyện này trong lòng.
Hoàng Thượng và Lư tài nhân vào nội điện, Vân Tự liền lui ra. Bên trong có nhiều người hầu hạ, không cần đến nàng, hơn nữa Tụng Nhung cứ ngấm ngầm đề phòng, nàng cũng vui vẻ cho Tụng Nhung uống một viên thuốc an thần, để tránh nàng ta nói năng lung tung trước mặt Lư tài nhân.
Hơn nữa, Vân Tự nhớ lại ánh mắt chạm nhau vừa rồi, không khỏi xoa xoa ngực, vẫn còn cảm thấy sợ hãi.