Năm Ấy Anh Từng Đến

Chương 5: Sứ Quân



(*): Một trong số Ngũ Đại Danh Sứ cổ đại Trung Quốc.

Phòng đấu giá Duệ Dực nằm ở phía Nam khu Đông Lí, vì là khu vực được cải tạo từ thành phố cũ nên vị trí địa lý tương đối phức tạp. Lấy phòng đấu giá làm ranh giới, một bên là cao ốc thời thượng khí phái, bên kia cách một con phố lại là một thôn xóm cũ kỹ, mục nát giữa thành phố, xe đạp công cộng và xe điện ba bánh đậu lung tung trong hẻm, mặt đường gập ghềnh lồi lõm, dơ bẩn lộn xộn không tả, dây điện giăng bừa bộn khắp nơi khiến những căn nhà thấp nhỏ càng lụp xụp u ám hơn. Nếu có người lấy máy ảnh nháy một tấm ở đây cũng hoàn toàn có thể bảo là so sánh thành phố biến đổi sau mười năm.

Trong bãi đậu xe cách phòng đấu giá một con phố, ánh mắt Quan Nam khẽ ánh lên chút kinh ngạc, anh thật sự không ngờ một phòng đấu giá lại được xây theo kiểu dáng trạch viện của quan lại cổ đại Trung Quốc, phía trước là một cánh cửa gỗ lớn dày nặng màu đỏ sẫm với vòng cửa bằng vàng nguyên chất, hai bên cổng lớn là hai sư tử đá được điêu khắc sống động như thật, trêи bức hoành có khắc mấy chữ “Phòng đấu giá Duệ Dực” theo lối chữ Lệ rắn rỏi hào hùng, khí thế giàu có hiển hách lừng lẫy.

Chín giờ sáng, cổng lớn Duệ Dực chầm chậm mở ra, bốn người trông có vẻ là bảo vệ bước ra từ bên trong, chia ra hai bên cửa, cứ một lúc lại có xe liên tiếp ngừng lại trước cửa, nam nữ ăn mặc gọn gàng nghiêm chỉnh từ trêи xe bước xuống, bước vào theo thứ tự. Quan Nam canh theo thời gian đã hẹn mà xuống xe, ga lăng kéo cửa xe cho Lâm Cận Nhiễm, ung dung bước vào cùng cô.

Bên trong phòng đấu giá rất rộng lớn, từ cửa lớn vào là một hành lang thoáng đãng, cuối hành lang là lối thoát hiểm, đi qua lối thoái hiểm là sảnh triển lãm. Sảnh triển lãm được chia thành hai sảnh trước sau, sảnh trước được thiết kế theo kiểu đình viện hành lang gấp khúc và cầu nối, sảnh sau lại được trang trí theo phong cách Châu Âu hoa lệ hoành tráng.

Quan Nam nhanh chóng chú ý tới điểm tinh xảo của thiết kế này chính là những vật phẩm đấu giá được đặt ở những nơi khác nhau, các chái nhà mở rộng ở sảnh trước được trưng bày đủ các loại đồ sứ, đá quý hoặc danh hoạ, danh tự, hai bên hành lang kiểu viện bảo tàng sảnh sau được treo đầy tranh sơn dầu phương Tây và các vật phẩm nghệ thuật, đến cả tấm thảm bện nhung lụa màu đỏ cũng đã được đổi thành thảm báo vàng mềm mịn dày nặng. Trong sảnh cứ cách mười mét lại có một nhân viên công tác mặc đồ Tây đen, mỗi ngã rẻ lại có một người dẫn đường riêng vây vòng xung quanh đâu vào đấy.

Quan Nam mặc một bộ vest cao cấp màu xám đen, tóc chải undercut, đeo cặp kính gọng mảnh bằng kim loại, trông già dặn hơn bình thường cả mười tuổi, anh thanh tao lịch lãm quan sát vật phẩm trưng bày trong sảnh, thường xuyên thấp giọng vài ba câu với Lâm Cận Nhiễm, nửa cười nửa không, nghiêm chỉnh như tay lão làng trong giới sưu tầm, dù rất thường có người tập trung ánh nhìn về phía anh và Lâm Cận Nhiễm nhưng cũng rất nhanh chóng nhìn đi nơi khác.

Quan Nam tặc lưỡi, đưa tay mở khuy áo trêи cùng, liếc nhìn Lâm Cận Nhiễm đang che miệng cười trộm, cả hai đều rõ ý nhau: May là hôm qua Triệu Lôi tông trúng được một chiếc xe sang, nếu không hôm nay hai người họ có soạn sửa tinh tế, diễn xuất xuất thần tới mấy cũng hơi thiếu chút sang trọng.

Sảnh đấu giá nằm ở lầu hai của sảnh sau, hai người vừa bước ra khỏi thang máy đã nghe tiếng búa đấu giá gõ xuống từ sau một cánh cửa đóng chặt. Hai người đàn ông vóc dáng cao lớn đứng trước cửa, nhìn thấy Lâm Cận Nhiễm cầm bảng đấu giá trong tay, lập tức mở cửa mời họ vào.

Hôm nay có ba món vật phẩm đấu giá quan trọng, một chiếc ống đựng bút hình trụ có hoa văn đối xứng mạ vàng thời Thanh, một đĩa trái cây Hoàng Địa Thanh Hoa hình hoa dành dành thời Minh, còn lại là một thố rửa bút hình tròn men ngọc lò sứ Quân thời Tống. Dù hai món vật phẩm đầu đã là hàng quý, vừa được công bố đã khiến người tham giá đấu giá có mặt tranh nhau ra giá, thế nhưng đến món thứ ba là thố rửa bút sứ Quân thời Tống được lên sàn, sau một tiếng hô kinh ngạc, không khí ở buổi đấu giá lại đột nhiên sôi nổi hơn.

Đấu giá bắt đầu từ một tiếng ra giá mười tám triệu nhân dân tệ đầu tiên, trung bình mỗi lần ra giá lại tăng hai triệu, sau mười lăm phút, lúc ra giá đã lên đến bảy mươi tám triệu, một người tham gia đấu giá vẫn luôn im lặng phía bên trái Quan Nam đột nhiên giơ bảng, giá được đưa ra là một trăm triệu. Mức giá trêи trời như thế bỗng chốc thu hút ánh mắt của tất cả những người có mặt, người chủ trì sửng sờ chốc lát mới nhớ lại xác nhận: “Anh Châu số 08 ra giá một trăm triệu, có ai cao hơn một trăm triệu không ạ?”

Cả sảnh đấu giá chỉ rộ lên những âm thanh phấn khích, không còn ai đáp lời.

“Một trăm triệu lần thứ nhất.”

“Một trăm triệu lần thứ hai.”

“Một trăm triệu lần thứ ba.”

“Chốt giá! Chúc mừng anh Châu có được thố rửa bút hình tròn men ngọc lò sứ Quân thời Tống quý giá.”

Sảnh đấu giá hoà vào bầu không khí vui thích kỳ lạ, đối diện với sự chúc mừng của mọi người, khuôn mặt người tham giá từ đầu đến cuối đều nở một nụ cười cảnh giác, Quan Nam chú ý tới trêи tai hắn có đeo tai nghe bluetooth, thường xuyên nhỏ giọng báo cáo gì đó.

Quan Nam quay đầu, quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông đeo kính râm, mặc một bộ vest đen ở hàng sau vừa tháo tai nghe đứng lên.

Ngay lúc hắn mang kính râm lên, Quan Nam chú ý tới tay của hắn, vẻ mặt cứng lại theo bản năng, ngón tay trêи bàn tay kia khô nứt tróc da, lật lên vả vảy da cứng, đệm tay trơn láng hiện rõ màu như sáp dầu.

Đó là phản ứng sinh học của người thường xuyên tiếp xúc với Ephedrine!

Đó là bàn tay của người chế tạo ma tuý!

Quan Nam biết đây không phải là lúc truy xét chuyện này, ít nhất thì cũng không thể đích thân ra tay nhưng sứ mệnh khắc sâu trong xương cốt lại cuồn cuộn trong lục phủ ngũ tạng, thúc đẩy anh bước tới trước. Ngay tức khắc, anh nhanh chóng đứng lên, đuổi theo sau trong ánh mắt ngờ vực của Lâm Cận Nhiễm.

Xe chạy ra khỏi phòng đấu giá, phóng như bay về hướng Bắc.

Lo bị phát hiện nên Quan Nam không dám theo quá sát nhưng sau một thời gian, anh nhận ra mình vẫn đang bị người kia đưa đi một vòng.

Quan Nam rất cảnh giác, hai vai căng chặt, hai mắt nhìn chăm chăm màu đen chói mắt đằng trước, nghiếng răng quay bánh lái nhập vào đường nhỏ bên cạnh. Anh bật định vị, vừa cẩn thận ghi nhớ lộ trình của đối phương từ lúc rời khỏi phòng đấu giá vừa phóng nhanh trong con hẻm vừa đủ một thân xe, mười lăm phút sau, cuối cùng cũng nhìn thấy đèn đuôi xe nổi bật của mục tiêu ở phía đèn giao thông như mong đợi.

Qua khỏi đèn giao thông, xe vẫn chưa lập tức tăng tốc mà lại giảm tốc độ lái xuống bãi đậu xe dưới hầm của bệnh viện Quang Minh thành phố Gia Lăng bên đường. Quan Nam nhìn thấy, lập tức bước từ trêи xe xuống, anh chạy băng băng cả đoạn đường, cuối cùng cũng đuổi kịp người đàn ông đang bước vào thang máy, vì thang máy quá đông người Quan Nam không thể vào sát, hai người nhìn nhau cách dòng người rồi lại nhanh chóng quay đi, ánh mắt cả hai đều hết sức thản nhiên.

Thang máy ngừng lại vài giây ở lầu một, sau đó mỗi tầng đều ngừng một lần, đợi con số lên đến mười, Quan Nam thầm thốt lên “Không ổn” rồi nhanh chóng chạy nhanh ra trước, vừa chạy đến bãi đậu xe đã nhìn thấy chiếc Sedan màu đen ngang nhiên chạy như bay quá trước mặt mình như một con bò tót kết thúc trận đấu.

Quan Nam lập tức lên xe đuổi theo, ai ngờ vừa ra khỏi hầm xe đã bị người khác chặn lại theo cách thức “tự sát”.

Đầu óc của Quan Nam đang đặt cả vào tên buôn ma tuý đang chạy thoát, không kịp tránh đi, chỉ có thể dựa vào bản năng đạp mạnh vào phanh xe, chuyện này phải cảm ơn hệ thống phanh xe xuất chúng của 918, tuy là tốc độ rất nhanh nhưng thắng gấp vẫn có thể ngừng lại vững vàng.

Gạt bảo hiểm à? Cũng hơi chán sống rồi ấy. Quan Nam vừa định xuống xe xem thử thì bà cụ chặn xe vội vã từ đầu xe chạy tới khoang điều khiển, khuôn mặt từng trải đầy hốt hoảng vội vã.

Trực giác nói với Quan Nam, đây không phải là lừa bảo hiểm. Thấy anh hạ kính xe, bà cụ chạy thẳng tới trước, vội vã khẩn cầu: “Bác sĩ Lục, tôi lấy số hai tháng vẫn chưa lấy được số của cậu, chúng tôi tới từ thị trấn Xương Bình, đã bán hết những gì bán được trong nhà rồi, thật sự không còn gì nữa, cậu có thể cho tôi xếp chỗ trước không? Con trai tôi bệnh như thế, thật sự không đợi được nữa...”

Bà cụ vừa gạt nước mắt vừa lấy ra một phong bì dày trong túi chìa sang, nhìn thấy rõ mặt của Quan Nam liền sửng sốt, ngập ngừng vài dây mới dò hỏi: “Đây không phải xe của bác sĩ Lục sao?”

Quan Nam lắc đầu, vẻ mặt bà cụ như ánh nến lập loè chớp tắt trong đêm tối bị gió thổi tắt mất, bà chống người dậy chạy đến đầu xe xem biển số rồi lại nhanh chóng quay lại: “Tôi cho người nghe ngóng được là biển số này mà, còn... còn bỏ mất hai nghìn tệ đấy.”

Bà cụ càng tựa gần hơn như đang cố gắng muốn nhìn rõ tình hình trong xe, lúc nhìn thấy trong xe quả thật chỉ có một mình Quan Nam mới thất vọng nhưng vẫn không bỏ cuộc mà hỏi: “Cậu là bạn của bác sĩ Lục sao? Có thể nhờ cậu chuyển lời được không, tôi không cố ý làm phiền đâu, thật sự là... thật sự là không còn cách nào khác.”

Bà ta không kiềm được mà bật khóc, tâm trạng Quan Nam phức tạp, anh xuống xe đỡ bà cụ sang bên đường, mở bóp lấy hết tiền mặt bên trong dúi vào tay bà cụ, chân thành nói: “Xin lỗi, cháu thật sự không quen bác sĩ Lục mà bác nói, bác cầm lấy số tiền này... đừng chặn xe như vậy nữa, nguy hiểm quá.” Anh gật đầu với bà cụ, nhanh chóng phóng xe đi trong ánh mắt thảng thốt của bà.

Quan Nam đã lái xe đi rất xa vẫn thấy bà đang khom người, trông theo hướng xe, dáng người khom xuống mà vẫn vững như bàn thạch. Quan Nam đột nhiên nhớ tới bố mẹ nuôi lần lượt lâm bệnh mà mất mấy năm trước của mình, anh vừa ra đời thì bố ruột đã hy sinh khi làm nhiệm vụ, mẹ ruột không chịu nổi cú sốc này nên tinh thần thất thường đường đưa vào viện chữa trị, chưa được mấy năm thì mất.

Tuy anh được nhận nuôi nhưng bố mẹ nuôi luôn coi anh như con ruột, anh còn nhớ năm đó thi vào Trường Cảnh sát với điểm số cao, bố nuôi cực kỳ mừng rỡ, mỗi năm trường có khen thưởng, mẹ nuôi vui vẻ mỉm cười. Trước khi gặp được Trương Như Hải, tất cả mọi kế hoạch anh vạch ra cho tương lai của mình đều bắt đầu với việc công tác ở Đồn Công an quê nhà, sau khi tích luỹ kinh nghiệm thực tế mới theo đến Cục Điều tra Hình sự, sau đó...

Nhưng số phận sắp đặt cho anh gặp được Trương Như Hải, sắp đặt cho anh được lựa chọn trong số hơn trăm người. Khi Trương Như Hải chỉ bảo anh về tất cả những gì liên quan tới tín ngưỡng, nhiệt huyết cắm rễ trong lòng anh được thắp lên toàn bộ, anh lựa chọn con đường ban đầu mà anh cho là chính xác và thần thánh nhất mà lại không ngờ được chọn lựa tín ngưỡng bình thản kia lại là một số kiếp tan nát tâm can đối với bố mẹ nuôi không hay biết gì, họ thất vọng về anh đến tột cùng, bố nuôi thậm chí đến chết cũng không chịu gặp anh.

Suy nghĩ hỗn loạn nhập nhằng trong đầu, Quan Nam mở kính xe định hóng mát, bỗng nhiên cảm thấy trêи mặt vô cùng căng lạnh, thì ra không biết từ bao giờ, nước mắt anh đã rơi đầy trêи má...